Tương Kính Như Tân

Tương Kính Như Tân - Chương 4




Lầu hai của Dương gia có hai thư phòng, họ không xâm phạm việc riêng của nhau, quan niệm văn hoá cũng không liên quan tới nhau.



Hứa Ái Nùng thu thập tài liệu tìm đến báo cáo công tác, Dương Kính Hiền ngược lại cũng hợp tác, bày ra tư thế ông chủ nghiêm túc nghe, nhạy bén chỉ ra chỗ chưa tốt.



Hai người đã lâu không có ở cùng một chỗ ăn ý trao đổi chuyện gì như thế này, Dương Kính Hiền không quan tâm đến quyền lực ở “Mộ Thượng”, cũng gánh tất công việc, hắn vô cùng bận bịu, những ngày cuối năm vì mọi báo cáo kế hoạch thậm chí phải tăng ca, hắn vội vàng cũng không quá rảnh mà quan tâm nhớ tới “đồ chơi” yêu thích kia.



Dương Kính Hiền chỉ vào một phần báo cáo có chỗ sơ suất, kêu Hứa Ái Nùng tới xem.



Hứa Ái Nùng lại gần, không phòng bị nên bị Dương Kính ôm vào lòng, sau đó rất tự nhiên quay đầu lại hôn môi, không khác gì chuyện ăn uống.



Vừa hôn xong, hai người dựa vào nhau im lặng không nói gì, trong lòng mỗi người đều đang nghĩ chuyện, đều không muốn dễ dàng phá vỡ yên tĩnh khó có được này.



Dương Kính Hiền nắm tay hắn vuốt giống như đang thưởng thức một khối mỹ ngọc, thỉnh thoảng hôn lên môi đối phương một cái.



Hứa Ái Nùng vĩnh viễn là kẻ trước tiên sát phong cảnh đang tốt đẹp kia, bỗng dưng nói một câu: ” ANGIE bảo tôi hỏi anh, vị trí ngôi sao mới hàng năm có phải anh để cho Vân Ẩn hay không.”



Dương Kính Hiền không nhịn được nhíu mày một cái:” Cậu biết được đi.”



Hứa Ái Nùng cười nói:” Tôi không có con mắt tinh tường như vậy.”



Dương Kính Hiền chợt nắm chặt hông của đối phương nâng cơ thể hắn lên, đổi qua ngồi trên đùi của mình, cái tay rút bỏ dây áo ngủ của hắn vùi đầu cắn đầu v* Hứa Ái Nùng.



Hứa Ái Nùng ôm đầu của Dương Kính Hiền, ngón tay xuyên qua sợi tóc trêu chọc dịu dàng hôn đỉnh đầu đối phương.



Dương Kính Hiền cảm thấy Hứa Ái Nùng có chút động tác là học từ người khác, thân thiết nhiều năm tạo nên, hắn đã có thể đem những động tác trêu ghẹo của mình tôi luyện, ví dụ như khi ăn điểm tâm ngọt buổi tối, hắn vừa liếm thìa vừa nhìn mình cười, ngay cả vân khoé mắt đều phát dâm, không chỗ nào không có dụ dỗ. Hắn cho đối phương, như mật đào chín muồi, nhiều nước ngon miệng, mùi thơm ngọt ngào, lúc nào cũng khiến cho Dương Kính Hiền không nhẫn nại được mà khích thích dã thú, đến khi Hứa Ái Nùng phát tình, thật có loại muốn rõ ràng như ban ngày muốn nuốt đối phương.



Nhưng chỉ là yêu tinh này không chịu hảo hảo hầu hạ người, vừa lười biếng lại vừa kén chọn, chỉ muốn kẻ khác hầu hạ hắn thoải mái



Hứa Ái Nùng dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, đến trên giường lại đặc biệt có khuynh hướng bạo lực. Khiến Dương Kính Hiền đau lợi hại, lập tức khóc lóc om sòm như con mèo muốn quấy người. Nếu hắn bị áp, vậy cũng có thể thông cảm cho tâm tình của hắn, đúng là có thể khiến cho Dương Kính Hiền dở khóc dở cười, để Hứa Ái Nùng ở phía trên, hắn lại như đại gia, không hài lòng cho một cái tát liền bắt đầu tập trung mắng chửi, mau động đi chưa ăn cơm hả?



Dương Kính Hiền không biết hắn ở chỗ kẻ khác có khốn nạn như vậy hay không, thật không chịu nổi phần khích thích này, càng thấy dáng vẻ ngông nghênh của hắn, càng muốn làm hắn tới khóc, làm hắn tới nhiều lần cao trào đến thất thanh.



Tuy trong thư phòng mở điều hoà, nhưng cơ thể trần truồng vẫn có chút không chịu được, Hứa Ái Nùng ôm người lẩm bẩm:” Lạnh…”



Dương Kính Hiền khoác áo ngủ lên người hắn, từ bờ vai đến bắp đùi.




Hứa Ái Nùng lôi tay hắn sờ dương v*t của mình:” Sờ nó.”



Dương Kính Hiền ôm người đứng lên, gạt hết vật trên bàn đem Hứa Ái Nùng đặt lên, cúi đầu dùng miệng trêu đùa. Hắn rất ít khi hầu hạ người khác như vậy, cũng chỉ có Hứa Ái Nùng đây làm thành thói quen.



Hứa Ái Nùng đem chân mở rộng tuỳ tiện gác lên bả vai đối phương, Hứa Ái Nùng đã nhiều ngày không làm, thân thể giống như vô cùng đói khát, hắn nhắm mắt đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở chỗ bị ngọt ngào dày vò kia, ngón tay vô ý thức ngậm vào miệng chơi đùa đầu lưỡi của mình, ngậm đến mức ngón tay toàn dịch trong suốt. Lúc gần bắn tinh hắn có chút bực bội không an, còn chưa có chuẩn bị xong đã bị một hồi khoái cảm kịch liệt đánh trúng.



Dương Kính Hiền đè lên, dùng tinh dịch làm bôi trơn, ngón tay nhẹ ấn lối vào, đem một chút tinh dịch đưa vào làm khuếch trương.



Sau khi bắn tinh Hứa Ái Nùng có chút mệt mỏi, rùng mình một cái, Dương Kính Hiền cởi áo ngủ của mình đắp lên thân thể trần truồng của hắn, ôm giống như ôm vật yêu thích, dùng khuôn mặt cọ cọ, thoả mãn ngửi mùi.



Dương Kính Hiền tự mình nói không được gấp khiến hắn đau, nhưng thực sự chịu không nổi phần mê hoặc kia, đầu óc nóng lên, một chút lập tức tiến vào.



Hứa Ái Nùng thống khổ kêu một tiếng, giằng co.



Dương Kính Hiền không thể dừng lại, dỗ hắn:” Được, không động …”




Hứa Ái Nùng mắng:” Sao anh đần như vậy?”



Dương Kính Hiền đành phải bên cạnh mắng lại, thối lui khỏi lối vào của Hứa Ái Nùng, đỡ hông của hắn từ từ cọ sát. Hắn mồ hôi nhễ nhại, đến khi nghe được người dưới thân thay đổi âm thành rên rỉ, động tác mới dám mạnh lên, mấy lần cả cây đi vào hết, khiến Hứa Ái Nùng khoé mắt trào lệ, run rẩy giơ tay nũng nịu: “Ôm.”



Dương Kính Hiền nâng cái mông của hắn đem ôm khỏi mặt bàn, xé rách áo ngủ vướng víu, đẩy mông của mình cố sức đỉnh lộng.



Hứa Ái Nùng ôm cổ hắn ghé vào lỗ tai theo sự lắc lư rên rỉ ưm a ngắt đoạn, toàn thân yếu đuối vô lực đeo trên người hắn, căn bản không quản tư thế này mất bao nhiêu sức lực, mãi đến khi dựa lưng vào tường, Hứa Ái Nùng mới bắt đầu kháng nghị:” Không muốn!”



Mồ hôi của Dương Kính Hiền suýt chút nữa rớt vào mắt đối phương.



” Vậy cậu muốn cái gì?” Dương Kính Hiền cũng sợ thương tổn đến lưng hắn, tạm dừng lại hôn hắn.



Hứa Ái Nùng nhìn thoáng qua ghế sô pha, Dương Kính Hiền lại ôm hắn tiếp tục chiến đấu ở sô pha, đem hắn kẹp giữa ngực cùng chỗ dựa lưng của sô pha, ra sức đè ép.



Hứa Ái Nùng rất nhanh bị cắm đến bắn tinh, tiếng thét chói tai tinh tế, chỗ mềm mại kia ngậm cự vật co rút không ngừng, khiến Dương Kính Hiền có ý niệm bạo hành. Hắn để đối phương nằm ngang xong, chống chân của mình đè ép đối phương lên xuống, gần như muốn bẻ gãy hông của Hứa Ái Nùng. dương v*t dựng thẳng cắm một góc độ vọt vào tới tận tràng bích, Hứa Ái Nùng khó chịu suyễn khí, cánh tay vô lực đẩy Dương Kính Hiền:” Sẽ, sẽ phá hỏng … Đừng!”



Dương Kính Hiền không chịu dừng, thao đến thống khoái.




Bên trong Hứa Ái Nùng bị cây gậy sắt thô bạo lợi hại kia đâm chọc, đường lui đã mất, hắn hoảng loạn khóc lên, vừa khóc vừa mắng:” Đi ra, khốn nạn, đi ra…Ô…”



Dương Kính Hiền cắn lỗ tai của hắn uy hiếp:”Gọi lão công.”



Cổ họng của Hứa Ái Nùng sớm đã bị làm đến nghẹn, khóc bù lu bù loa không thể kêu la.



Dương Kính Hiền một chút cũng không ôn nhu, hung hăng thọc vào, Hứa Ái Nùng tan vỡ, thét chói tai, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng đến ngạt thở.



“Kêu một tiếng, kêu một tiếng sẽ tha cho em.” Dương Kính Hiền lãnh khốc như ma quỷ.



Hứa Ái Nùng khóc đến thần chí mơ hồ, cổ họng toàn bộ bị nghẹt:” Lão công… Lão công!”



Dương Kính Hiền vô cùng thoả mãn, loại thoả mãn này không riêng gì đến từ dục vọng được đáp ứng đầy đủ, hắn cần phải có được sự khẳng định, người đàn ông này hoàn toàn thần phục với hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.



Dương Kính Hiền không giày vò Hứa Ái Nùng nữa, chỉ đem chôn mình thật sâu, bắn vào trong thân thể đối phương sau đó ôm hắn đảo vị trí, để hắn ngồi lên bụng dưới của mình, liên tục hôn trán hắn an ủi:” Ngoan, không sao.”



Hứa Ái Nùng tinh thần mềm nhũn, đầu óc sớm hôn mê bất tỉnh nhân sự.



Phòng cách âm hiệu quả tốt, Dương Mộ Hiền chỉ mơ hồ nghe thấy Hứa Ái Nùng như đang khóc, khóc khiến toàn thân hắn nóng ran. Hắn biết mình không nên nghe lén, Dương Kính Hiền có tính khống chế của riêng rất mạnh, sẽ không vui vẻ chấp nhận chuyện em trai nghe lén mình cùng tình nhân ân ái.



Nhưng Dương Mộ Hiền vẫn cứ như quỷ hồn đứng ở cửa thư phòng nghe hết, đến khi bên trong không có âm thanh gì, hắn mới chân trần lặng lẽ quay về phòng mình.



Có vài chuyện người trong nhà thì mới biết rõ chân tướng, ví dụ như ở bên ngoài luôn nói Hứa Ái Nùng và Dương Kính Hiền là theo nhu cầu mà không can thiệp chuyện của đối phương, nhưng thực tế, địa vị của Hứa Ái Nùng ở Dương gia đứng sau Dương Kính Hiền, hắn đề nghị tiến lùi, Dương Kính Hiền cũng phải đi đường vòng.



Cảm tình của bọn họ rất sâu đậm, là tình cảm gì thì Dương Mộ Hiền lại không nói được.



Dương Mộ Hiền chỉ biết là cơ thể Hứa Ái Nùng rất hấp dẫn, mặc dù đã ba mươi mấy tuổi, nhưng dáng dấp thanh tú, da dẻ lại vừa trắng vừa nhợt, tiếng nói mềm mại êm tai, ngay cả đôi môi cũng là đẹp mắt nhất trong lòng mình, khi hắn hơi hé miệng, giống như chờ người tới hôn, cho nên khi hắn ở dưới thân anh trai rên rỉ, nhất định rất mê người…



Dương Mộ Hiền không khống chế được cái tay của mình, sờ vật phía dưới, bắt đầu chuyển động, bên tai đều là tiếng khóc mang đầy tình dục của Hứa Ái Nùng, đến khi trong tay một mảng ẩm ướt, hắn mới nhận ra mình đã làm cái gì.



Hắn suy sụp tinh thần ngã xuống giường, nếu Dương Kính Hiền biết hắn làm loại chuyện này, có giết hắn hay không.