“Ông ấy không yêu
“Ông ấy không hề yêu thương bà!”
“Hả?”
Ba người còn lại nghe không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy?
“Thiên Sở Tu, không thương bà ấy!”, Quân Mạc Ly nói xong, nhìn về phía người kia tràn đầy chua xót.
Trên đường trở về, Quân Mạc Ly trầm mặc khác thường, Đường Mẫn dắt tay của hắn, cũng im lặng không lên tiếng.
Kể cả Thiên Mị cũng thế, vừa muốn cất lời lại ngậm chặt miệng.
Bọn họ thực sự không hiểu, vì sao Quân Mạc Ly lại khẳng định Thiên Sở Tu không thương Lan phi trong khi tận mắt đã nhìn thấy tình cảm sâu đậm của Thương Lan đế đối với vị Hoàng phi đã qua đời này.
Không ai hỏi Quân Mạc Ly lý do vì sao, ai nấy đều lựa chọn trầm mặc.
×××××
Bên ngoài Hoàng lăng, ánh mặt trời gay gắt khiến bốn người bọn họ không thể mở mắt nổi. Ở trong Hoàng lăng tăm tối một thời gian, lúc ánh sáng đập vào mắt không tài nào thích ứng ngay đực.
Lúc mở mắt ra lần nữa, lại đối mặt với một đoàn binh lính. Cầm đầu chính là Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân nhìn đám người Thiên Mị từ trong Hoàng lăng bước ra ngoài, tâm tình vô cùng nặng nề, bọn họ quả thật đã tiến vào.
Thương Lan Đế đã sớm hạ lệnh chờ ở ngoài Hoàng lăng, hắn ta không biết mình phải chờ cái gì. Cho đến khi đám người Thiên Mị từ trong đi ra, mới ý thức được lời này có ý gì. Đêm hôm khuya khoắt xông vào Hoàng Lăng, bọn họ đã quá lớn mật rồi.
“Nam Cung Lân?”, Thiên Mị liếc nhìn đám lính Cấm vệ quân cùng Nam Cung quân trước mặt, thật sự đã phô trương hơi quá.
“Hoàng thượng có lệnh, người vừa ra ngoài Hoàng Lăng, nhất nhất đều phải đến điện Thái Hòa chờ thẩm vấn“.
Thiên Mị liếc nhìn Nam Cung Lân, gật đầu. Không ngờ lão hồ ly kia lại biết nhanh như vậy, điểm này ngay cả hắn cũng không ngờ.
Quân Mạc Ly nhàn nhạt nhìn đám người trước mắt, không bài xích cũng không nói chuyện, dường như không muốn đếm xỉa đến. Hoành Ngọc và Đường Mẫn cũng trầm mặc, Thiên Mị đi tuốt ở đằng trước, bọn họ theo ở phía sau. Một nhóm người được Cấm vệ quân và Nam Cung quân Trùng trùng điệp điệp vây quanh, đi về phía hoàng cung.
Điện Thái Hòa, Thiên Sở Tu ngước mắt nhìn bốn người, không nói lời nào.
Trương Diêm liếc nhìn Thiên Mị, thở dài, sau đó yên lặng đi ra ngoài.
“Thiên Mị, con nói trước đi?”
Thiên Mị tỏ vẻ không sao cả. Hắn vốn nghĩ lão hồ ly này sẽ biết, nhưng không muốn lão biết được nhanh như vậy, nói cái gì nữa chứ, chẳng cần phải nói thì tất cả đã bày cả ra trước mắt rồi.
“Sao Phụ hoàng lại biết được?”
Đây là nghi ngờ duy nhất của hắn, bọn họ hành động rất cẩn thận, làm thế nào mà lão lại biết nhanh đến như vậy.
Thiên Sở Tu liếc nhìn bốn người, ánh mắt dừng lại trên người Đường Mẫn mấy giây, lại liếc về phía Quân Mạc Ly, ngẩn người một lát, ngay sau đó lại đảo mắt sang chỗ khác.
“Các ngươi động đến viên dạ minh châu trên quan cữu của Thái hậu!”
Đường Mẫn âm thầm hối hận, hóa ra là vì cái này! Nàng quả thực hối hận không thôi, thật ra chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, không có ý định cầm đi, nhưng chỉ bằng một hành động nhỏ này lại tự nhiên bị bại lộ.
Thiên Mị khẽ nhếch môi, viên dạ minh châu kia sao? Rồi lại nhìn sang vẻ mặt hối tiếc của Đường Mẫn, thật không biết nên nói gì.
“Viên dạ minh châu này vốn là tránh việc bị đào trộm mộ, không ngờ lại bị các ngươi động tay động chân!“.
Thiên Sở Tu khẽ cười, nhìn vẻ mặt kia của Đường Mẫn chắc là do nàng ta động vào. Hôm nay tuy đã trả về, nhưng bọn họ thật sự không biết, cơ quan bên dưới đã được khởi động rồi.
“Hạt châu xui xẻo!”, Đường Mẫn mắng thầm một câu, cúi đầu nhìn xuống đất.
Về sau nàng kiên quyết sẽ không động vào bất cứ thứ gì của nhà người ta nữa, tay bị trúng tà mới động vào nó, haiz haiz, thất sách, thất sách quá!
“Nói một chút xem, đến Hoàng Lăng, làm cái gì!”, Thiên Sở Tu bén nhọn lên tiếng.
Thiên Mị liếc nhìn Đường Mẫn, Đường Mẫn cũng liếc hắn, rồi hai người đồng loạt nhìn về phía Thiên Sở Tu, lắc đầu.
“Không làm gì.”
“Không làm gì.”
Thiên Sở Tu thoáng sửng sốt, nhìn hai người trăm miệng một lời, trao đổi ánh mắt. Quan hệ giữa Thiên Mị và nàng ta rất tốt sao?
“Mau nói thật, hay là muốn để ta phái người đến Hoàng Lăng thăm dò một lần, sau đó trở lại đối chất cùng các ngươi?“.
Lão muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì đều dễ như trở bàn tay.
Thiên Mị ngập ngừng một lát, cuối cùng mới nói: “Xem Lan phi.”
Đây là sự thật, lại nghe khó chịu đến thế. Nhất là Thiên Sở Tu, không ngờ đáp án lại là như vậy!
Nhìn ánh mắt kia của Thiên Mị, có vẻ không hề nói láo. Nhưng Lan phi và hắn hoàn toàn không có quan hệ gì, mẫu hậu của hắn vẫn còn khoẻ mạnh, mà lúc Lan phi lúc hắn vẫn còn rất nhỏ, hai người họ căn bản không có tình cảm gì.
Sao lại muốn vào nhìn Lan phi?
Thiên Mị mình cũng không ngờ lúc đầu chỉ là do tò mò mới nhất thời xúc động kéo Đường Mẫn đi, không ngờ lại phát hiện ra một chân tướng khác. Quân Mạc Ly và Lan phi, aiz......
“Chỉ như vậy?”
“Sự thật chỉ có thế!”
“Con và nàng không quan hệ thì đến nhìn làm gì?”, Thiên Sở Tu khiển trách một trận, không biết bọn họ đã động chạm đến quan tài bằng kính chưa!
“Các ngươi có động tay vào không?”
“Không có hứng thú.”
“Hồ đồ!”
Thiên Sở Tu tức giận mắng to, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng. Đường Mẫn cảm thấy lòng thật buồn bực, sắp hít thở không thông.
“Mẫn nhi.”
Quân Mạc Ly lo lắng đỡ lấy Đường Mẫn, ngầm sử dụng nội lực xoa dịu, Thiên Mị và Hoành Ngọc mặc dù công phu tốt hơn, nhưng sắc mặt cũng không hề dễ nhìn.
“Đủ rồi!”, Quân Mạc Ly hừ lạnh một tiếng, dùng sức cắt đứt áp lực mà Thiên Sở Tu vừa phóng ra.
Thiên Sở Tu thu lại nội lực, nhìn về phía Quân Mạc Ly, cuối cùng quay sang nói với Thiên Mị: “Về sau, không cho phép đặt chân đến Hoàng Lăng. Không cho phép quấy rầy Lan phi!“.
“Thôi đi, rõ ràng không thương, còn muốn giả bộ gì chứ!“. Đường Mẫn cố gắng ngăn chặn máu huyết sôi trào, kìm nén bực bội trong lòng, khi nghe thấy Thiên Sở Tu nói vậy liền lập tức bật lại.
“Ngươi nói cái gì?”, Thiên Sở Tu nhìn sang, Đường Mẫn đầu tiên ngẩn ra, sau đó vẫn tiếp tục khinh thường.
Hài tử của Ưu nhi......
“Rõ ràng không thương, là có ý gì?”, Thiên Sở Tu hỏi lại lần nữa, giọng nói rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.
Đường Mẫn lúc này mới nhìn thẳng về phía người nào đó, lên tiếng: “Ông không yêu bà ấy thì che chở như vậy có ý nghĩa gì chứ?”, Vừa nói xong, trên cánh tay lập tức cứng đờ, Quân Mạc Ly rõ ràng đang cứng lại.
Đường Mẫn thoáng bận tâm, chỉ sợ A Ly không chịu nổi?
Thiên Sở Tu vốn không yêu Lan phi sao!
Câu nói kia đã thể hiện rất rõ ràng. Nhưng, vì sao nàng lại nói như thế?
“Có yêu hay không, một người trẻ tuổi như ngươi sẽ không cách nào thấu triệt được. Yêu, là vĩnh viễn nhìn không thấu!“. Thiên Sở Tu yếu ớt mở miệng, ánh mắt mê mang, nhớ tới nữ tử kia, trong lòng chợt đau đớn khôn nguôi.
Lan phi, có điều Lan phi, vĩnh viễn sẽ không phải.....
“Đủ rồi, ông không hề yêu bà ấy, vì sao còn giam cầm người ở Hoàng Lăng. Sau khi chết lại phong bà là Hoàng quý phi, có ý chứ?“.
Quân Mạc Ly trực tiếp nói lớn, mặt đã đỏ bừng một mảng. Hắn ẩn nhẫn cố dằn lòng lại, nhưng vẫn không nhịn được.
Hai tiếng “Mẫu thân” này, trong lòng hắn chính là một vết thương, một khi đã xé ra, thì không cách nào khép lại.
Thiên Sở Tu cười lạnh hỏi: “Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Lão không muốn dùng bối phận đè người, đối mặt với nóng nảy của Quân Mạc Ly, lão cũng không sai người kéo ra bên ngoài. Nếu đã dính dáng đến Lan phi, lão tuy trấn định, nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể duy trì mãi được.
Tại sao, một nam nhân không thân phận gì lại dám hỏi ông như thế: “Tại sao lại nói thế?”
Tại sao Quân Mạc Ly lại hỏi như thế, Lan phi và ông có yêu hay không, trong lòng hẳn vô cùng rõ ràng.
Quân Mạc Ly nhìn Thiên Sở Ttu, hận ý không ngừng sâu hơn, tại sao, tại sao!
“Bằng việc bà ấy là mẫu thân của ta, cái này, đã đủ chưa?”
Khóe miệng Quân Mạc Ly khẽ nhếch, nhưng nụ cười kia lại âm trầm rét lạnh, giống hệt như tu la đến từ địa ngục.
Trong lòng Đường Mẫn run lên, không nhịn được khẽ gọi: “A Ly.”
Quân Mạc Ly lại nhìn về phía Thiên Sở Tu, không để ý đến vẻ khiếp sợ của người kia, thốt ra từng chữ, từng câu: “Chỉ bằng bà ấy là mẫu thân của ta!“.