Tướng Quân Bào

Chương 3: Diêm La mặt bạc (Ⅲ)




《Lịch sử Diêm quốc》: Vào năm Khánh Chiêu thứ tư, hơn 50.000 quân từ Bắc Vanh tới xâm chiếm phía bắc Diêm quốc, đại tướng quân Yến Trường Thanh đã lẻn vào doanh trướng quân địch, dùng lửa đốt hết lương thực, lúc này 8000 HGQ dưới trướng hắn thừa cơ đánh vào đại doanh của địch, bắt được 10.000 quân lính, bắn chết đại tướng Thuật Ngột Đồ.

Hoàng thượng cực kì vui mừng, tổ chức ăn mừng bằng đại tiệc.

Cho tới khi ngồi vào chỗ, Yến Trường Thanh mới phát hiện bữa tiệc này không được bình thường.

Có rất nhiều người mặc đồ Đông Vân quốc ở bữa tiệc. Yến Trường Thanh quét mắt qua một cái, cảm thấy người ngồi đầu có chút quen mắt. Nhìn kỹ hơn, hắn thấy một đôi mắt nâu đen, tóc dài tự nhiên xõa sau đầu, trong vẻ đẹp trai mang theo vài nét kiêu ngạo. Đó là nhị hoàng tử Đông Vân, Hách Liên Nhung Xuyên. Hắn nhìn thấy bộ quần áo tím sẫm hơi hở ra, đôi chân thon dài tùy tiện để, không chút do dự nhìn về phía hắn.

Tại sao lại là người này?

Ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm.

Phát hiện Yến Trường Thanh cũng nhìn sang bên này, Hách Liên Nhung Xuyên đắc ý hất càm lên, như một lời chào hỏi.

Yến Trường Thanh lập tức thờ ơ quay đi, cũng lười đáp lại.

Lần này giao chiến với Bắc Vanh, tuy thắng lớn nhưng cũng bị tổn thất không ít. Trên đường về phải bận sửa sang lại, làm trễ nãi chút thời gian. Không nghĩ tới vừa về liên gặp lại người này.

Xem ra đại tiệc lần này không chỉ là ăn mừng thắng trận, mà còn để bàn chuyện vũ khí với Đông Vân.

Trên đời này không ai không biết đá Tuyết Sơn là vật liệu không thể thiếu để làm ra được vũ khí tốt nhất. Chỉ cần thêm đúng phân lượng, dùng đá Tuyết Sơn rèn vũ khí có thể đánh đâu thắng đó, binh lính cầm trong tay lấy một địch mười. Tuy nhiên, vật liêu quan trọng như vậy lại chỉ có ở Đông Vân quốc. Đông Vân quốc tích trữ nó cũng là vì lý do này, cũng chỉ bán cho các nước khác một lượng nhỏ hàng năm, việc ngừng buôn bán cũng là điều dễ hiểu. Đá Tuyết Sơn quý hiếm đã làm cho Đông Vân quốc, vốn không giời nghề nông, trở thành quốc gia thịnh vượng bậc nhất.

Cũng chính loại khoáng sản tưởng chừng như bình thường này là loại vật liệu quan trọng mà các quốc gia không ngừng tranh đoạt. Ai có được nhiều hơn thì lực lượng quân sự càng mạnh mẽ hơn.

Yến Trường Thanh biết rõ, nguyên nhân khiến trận chiến này kéo dài như vậy một phần là do chất lượng vũ khí kém của quân mình. Nếu có thể sử dụng đá Tuyết Sơn tạo ra vũ khí tốt hơn, chiến tranh sẽ kết thúc nhanh hơn và sẽ càng ít thương vong hơn. Cho nên, là một đại tướng quân, Yến Trường Thanh cành khát vọng loại đá này hơn bất kì ai hết.

Chỉ là thủ đoạn nhân lúc cháy nhà đi hôi của này của Đông Vân nhị hoàng tử càng ngày càng mưu mô, chỉ sợ chuyện hợp tác lần này sẽ không dễ dàng như vậy.

Yến Trường Thanh khẽ cau mày.

Đại tiệc lần này có tiêu chuẩn rất cao, đặc biệt mời tới vũ cơ giỏi nhất thế giới ca hát và nhảy múa. Quả nhiên uyển chuyển động lòng người như rồng lượn.

Chỉ là múa thôi, mội người vỗ tay biểu thị hưng phấn. Chỉ có Hách Liên Nhung Xuyên là mặt vô biểu tình, ngón tay mảnh khảnh đùa nghịch ly rượu bạch ngọc, có vẻ không vừa ý.

Thừa tướng bên cạnh nhất thời cứng nhắc không chịu nổi, râu run lên, lời nói mang theo chút trách móc: “Sao vậy, hoàng tử điện hạ không thích ca múa của triều đình ta sao?”

Hách Liên Nhung Xuyên khẽ cười, bình tĩnh nói: “Bổn vương lỗ mãng rồi, từ trước đến nay ta vẫn luôn không thích những điệu nhảy nữ tính này, nếu như là múa kiếm, bổn vương ngược lại rất mong chờ.”

“Này thì đơn giản.” Diêm đế Mộ Dung Tu xua tay: “Trẫm có một sủng phi, tinh thông võ nghệ, múa kiếm thì càng giỏi. Trẫm kêu nàng chuẩn bị một chút, vì ngươi mà biểu diễn.”

Mộ Dung Tu nói, đây là người được sủng ái nhất dạo gần đây Ninh phi.

Nhưng Hách Liên Nhung Xuyên lại không chút cảm kích: “Sao phải phiền như vậy, bổn vương từng thấy qua kiếm pháp của đại tướng quân trên chiến trường, kinh diễm khó quên, không bằng hôm nay tướng quân có thể nể mặt ta mà đấu với ta một chút?”

Nghe vậy, tứ hoàng tử và các quý phi biểu lộ biểu cảm khác nhau, có người thầm cười. Thằng nhóc Đông Vân này thật to gan, vậy mà dám khiêu chiến đại tướng nối tiếng của Diêm quốc. Có vài vẻ mặt tức giận, thằng nhóc này ngay cả hoàng đế mà cũng không nể mặt.

Mộ Dung Tu biểu tình rõ ràng có chút không hài lòng: “Có lẽ nhị hoàng tử đã hiểu lầm, mỗi quốc gia đều có một phong tục tập quán khác nhau, Yến tướng quân là trụ cột của đất nước trẫm. Kiếm thuật của hắn là để bảo vệ quốc gia, không phải để giải trí.”

“Lời nói này của bệ hạ là sai rồi.” Hách Liên Nhung Xuyên ôn tồn nói: “Bổn vương muốn đấu với hắn, cũng không phải là để giải trí, nghe nói ởvDiêm quốc danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mà tộc họ Yến ba đời tướng quân là nổi tiếng nhất, xin tướng quân chỉ giáo…”

Hách Liên Nhung Xuyên xoay người, hướng Yến Trường Thanh chắp tay: “Bổn vương quay về, có thể nói với các tướng sĩ Đông Vân, Yến tướng quân quả nhiên rất uy phong lẫm liệt, không phải chỉ biết đeo mặt nạ dọa người.”

Những lời cuối cùng này quả nhiên khích đúng khuyết điên của Yến Trường Thanh. Trên dưới mọi người đều biết, Yến tướng quân bách chiến bách thắng của Diêm quốc. Nhưng cũng có vài lời đồn về về hắn, nói sở dĩ Yến tướng quân tiếng tăm lừng lẫy luôn đeo mặt nạ là vì hắn có khuôn mặt vô cùng xấu xí. Trên chiến trường chỉ cần hắn mở mặt nạ ra, các tướng sĩ đều bị dọa tè ra quần, nhát gan thì bị dọa tới tim đập mạnh vỡ mạch máu mà chết.

Tuy là lời nói vô căn cứ, nhưng ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới mặt mũi quân Diêm.

Yến Trường Thanh vẫn ngồi im như thường, không nhìn rõ biểu tình dưới lớp mặt nạ. Chỉ có một đôi mắt trong veo lẳng lặng đón ánh nhìn của Hách Liên Nhung Xuyên: “Đấu một trận cũng không phải không thể, chỉ là theo phong tục của quốc gia ta, muốn đấu thì phải cược.”

“Nếu như ta thắng, thỉnh hoàng tử tăng số lượng đá Tuyết Sơn Diêm quốc chung ta mua lên 30%, giảm giá 20%.”

Đông Vân xưa nay chỉ xuất khẩu số lượng cực nhỏ đá Tuyết Sơn, tăng 30% đã khó, còn muốn giảm giá 20%? Các bộ trưởng hiểu rõ đều lắc đầu cười. Vị tướng kiêu ngạo này chỉ đang kiếm cớ từ chối tiếp nhận hành động khiêu khích vô lý của đám người Đông Vân.

Ai ngờ, Hách Liên Nhung Xuyên cười nhẹ: “Một lời đã định.”

…………

Yến Trường Thanh:……

Mọi nơi yên tĩnh. Không ít hoàng tử và quý tộc kinh ngạc rớt cằm. Hoàng tử Đông Vân này, chẳng lẽ là điên rồi?

Hách Liên Nhung Xuyên làm như như không nghe thấy,hắn xoay người, cười hì hì nhướng lông mày nói: “Còn nếu bổn vương thắng thì sao?”

Yến Trường Thanh không chút hoang mang lui về phía sau hai bước, bội kiếm đã nắm chắc trong tay: “Điện hạ không có khả năng thắng.”

Tranh! Bạc kiếm ra khỏi vỏ.

Mặt trời mùa đông rực rỡ chiếu vào thanh kiếm sáng bạc, phản chiếu ánh sáng chói lọi.

Trong ánh sáng rực rỡ này, Diêm Trường Thanh nhảy lên, mỗi tay cầm một thanh kiếm bạc.

Các tùy tùng của Đông Vân chỉ biết toát mồ hôi lạnh. Đúng là tổ tông mà, đến địa bàn người ta lại còn muốn sờ mông cọp cái.

Nhưng xem một hồi, họ lại thấy không đúng lắm. Sao chủ nhân của họ, người ngoại trừ vơ vét tài sản cái gì cũng không biết, vậy mà cũng ra dáng lắm chứ.

Hách Liên Nhung Xuyên thần thái tự nhiên, mặc dù tất cả các chiêu thức đều là phòng thủ, nhưng lại không hề chật vật, còn có vài phần anh tuấn.

Các tùy tùng âm thầm thở dài, Diêm quốc quả là một quốc gia lễ nghi mà. Cho dù đối với lời khiêu khích, vẫn cho chủ nhân bọn họ mặt mũi. Lén phóng thủy(*) mà cũng phóng tinh xảo như vậy!

(*): có hai nghĩa, nhưng nghĩa ở đây là nhường thắng. VD: ông A với ông B đánh nhau, ông A cố tình thua để ông B thắng nhưng trước đó, ông A phải đánh ông B cái đã rồi mới cố tình thua. Đây là ông A phóng thủy ông B. Ông A đã có thể giành chiến thắng trong trận đánh, nhưng vì một số lý do, ông A cố tình không dùng hết sức lực của mình để cho ông B giành chiến thắng.

Yến Trường Thanh vẫn không biết hành động của mình bị người khác nhìn ra, hắn vẫn luôn cảm thấy, đối phương vẫn chưa dùng ra toàn lực, tuy nhiên hắn quan tâm nhất chính là kiếm pháp của đối phương. Tại thời điểm bị chặn, vòng eo mạnh mẽ quay lại, kiếm bạc ở tay phải đã đặt trước yết hầu của Hách Liên Nhung Xuyên.

“Ta thắng.”

Yến Trường Thanh nói, giọng vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Hách Liên Nhung Xuyên khẽ mỉm cười, anh đến gần tai của Yến Trường Thanh, nhẹ nhàng nói một câu mà chỉ Yến Trường Thanh mới có thể nghe thấy.

Ta cũng không thua.

Lòng Yến Trường Thanh đột nhiên trùng xuống.

Thanh kiếm dài của Hách Liên Nhung Xuyên sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Không ai để ý trên mép kiếm có một nhánh tóc đen mảnh.

Bang ——

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mặt nạ bạc của Yến Tường Thanh rơi xuống gạch vàng trong sảnh chính.

Khi mặt nạ rơi xuống, tất cả giọng nói đột ngột biến mất trong đại điện.

Những hoàng tử và quý tộc có cấp bậc thấpchưa từng nhìn thấy ngoại hình của Yến Trường Thanh lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hèn gì hắn phải đeo mặt nạ, với khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như vậy, hắn sao có thể khiến hàng vạn binh sĩ khiếp sợ?

Tầm mắt Hách Liên Nhung Xuyên lướt qua Yến Trường Thanh.

Đây là một khuôn mặt cực kì đẹp, như khuôn mặt trời ban cho, nhưng cũng là một khuôn mặt rất trẻ, khóe mắt và lông mày có chút nét trẻ con. Có lẽ vì trận đấu vừa rồi, vài sợi tóc mảnh dính vào vầng trán hơi đẫm mồ hôi, trông bướng bỉnh và cuốn hút vô cùng.

Nhìn xuống, chiếc cổ trắng ngần, đường cong đẹp đẽ mang theo vài phần kiêu ngạo, xuống chút nữa, cổ áo gọn gàng chắn ngang tầm mắt của Hách Liên Nhung Xuyên.

“A, không nghĩ tới Yến tướng quân dũng cảm giỏi chiến đấu, vậy mà lại là tiểu mĩ nhân nha.”

Một câu hơi chế giễu. Yến Trường Thanh khẽ cau mày, con ngươi đẹp đẽ như thủy ngân đen lạnh lùng nhìn Hách Liên Nhung Xuyên không chút sợ hãi. Một lúc lâu sau, hắn mới bỏ thanh kiếm đang đặt trên yết hầu xuống.

Đám người của Đông Vân thở phào nhẹ nhõm.

“Ta thua rồi, vừa nãy có cược, cho các ngươi đó.” Hách Liên Nhung Xuyên thờ ơ cười: “Tuy nhiên, ta cũng có một yêu cầu nhỏ.” Mộ Dung Tu cứng người, sắc mặt hơi trầm xuống: “Yêu cầu gì?”

“Chuyện này, bổn vương phải cân nhắc một chút, trở lại rồi báo với bệ hạ sau.” Hách Liên Nhung Xuyên thản nhiên cười, nhưng ánh mắt lại khóa chặt lên bóng lưng thẳng tắp của Yến Trường Thanh.