Tướng Quân Bào

Chương 5: Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng(Ⅱ)




Hèn chi bọn họ rõ ràng là quen thuộc chỗ này, nhưng lại không dám dẫn đường.

Trong đầu Yến Trường Thanh chỉ có 4 chữ: thói đời ngày nay.

“Mỗi người, 30 gậy.”

Sắc mặt Yến Trường Thanh vô cùng khó coi, cô gái dẫn đường cho hắn lại mặt đầy gió xuân, ngượng ngùng đưa Yến Trường Thanh tới căn phòng lớn nhất Xuân Phong quán.

Hách Liên Nhung Xuyên từ lâu đã nằm trên chiếc ghế dài bằng gấm lộng lẫy, trong tay ôm hai mỹ nhân mềm mại như liễu xanh, khóe miệng luôn nở nụ cười yêu nghiệt: “Aaa, tiểu mỹ nhân của chúng ta tới rồi.”

Sắc mặt Yến Trường Thanh lạnh lùng, ngồi thẳng người ở vị trí xa nhất so với Hách Liên Nhung Xuyên: “Thần là tướng quân do chính hoàng thượng chỉ định, xin hoàng tử điện hạ nhớ rõ.”

“Vậy Yến—— đại—— ngươi, đối với nơi này vừa lòng không?” Hách Liên Nhung Xuyên uể oải nhấc chân.

“Điện hạ vừa lòng là được.”

“Xem ra ngươi không vừa lòng.” Hách Liên Nhung Xuyên mỉm cười, lơ đãng vuốt ve eo mỹ nhân bên cạnh, nói: “Đừng căng thẳng, việc vui còn ở phía sau.”

Quay đầu về phía tú bà đang cười, nói: “Đi, gọi cô gái xinh đẹp nhất và tốt nhất đến đây, để Yến đại nhân chọn cho——”

Yến Trường Thanh sửng sốt, buột miệng nói: “Không cần!”

“Vậy sao được, ngươi là khách quý của bổn vương, bổn vương phải chiêu đãi tốt ngươi.”

Yến Trường Thanh nói: “Không ——”

Hách Liên Nhung Xuyên làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Các cô nương ở Xuân Phong quán nổi tiếng vừa xinh đẹp còn giỏi giang, lại rất đa dạng nữa, Yến đại nhân ——”

Yến Trường Thanh không nhịn được nữa, nói: “Thật sự không cần!”

Hách Liên Nhung Xuyên nhướng mày, cố ý dựa sát vào để xem kỹ Yến Trường Thanh.

Đường đường là một đại tướng quân, sẽ không phải là lần đâu tiên tới thanh lâu đi, sao có thể khó chịu như vậy? Ngay cả tai cũng đỏ lên rồi….

Hách Liên Nhung Xuyên hơi dở khóc dở cười, ôm má cười tủm tỉm nói:

“Hình như Yến đại nhân sợ vợ ghen?’

Yến Trường Thanh nói: “Tôi chưa kết hôn.”

“Vậy phải có vài thê thiếp đúng không?”

Yến Trường Thanh nói: “Không.”

“Ồ ~~ Chẳng lẽ người lớn lên thích kiểu nam sao?”

”…. ” Yến Trường Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở phào một hơi, nói: “Chưa từng.”

Hách Liên Nhung Xuyên rất thích bộ dạng bị chọc giận của Yến Trường Thanh, khóe miệng hắn nhếch lên, kề sát thêm: “Ngươi đừng nói với ta, Diêm La mặt bạc thanh danh vang vội, thế mà lại còn là trai tơ nha?”

Yến Trường Thanh khinh thường liếc nhìn Hách Liên Nhung Xuyên, dứt khoát không để ý tới hắn.

Nhưng đầu tai và vành tai đều chuyển sang màu hồng rồi.

Bầu không khí bỗng tĩnh lặng. Hách Liên Nhung Xuyên sửng sốt, bất giác đánh giá lại Yến Trường Thanh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng không màng sự đời của nam nhân, hắn thật sự không nghĩ ra loại phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh người này. Chẳng lẽ, người này thật sự là trai tơ?

Ở Đông Vân bọn họ, rất khó để tìm được cậu bé mười bốn tuổi còn trong sạch, không nghĩ tới ở Diêm quốc lại có thể tìm thấy một bảo bối như vậy.

Hách Liên Nhung Xuyên càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhịn không được cười ra tiếng.

Yến Trường Thanh mở mắt lãnh đạm nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì vậy?”

“Không có gì không có gì” Hách Liên Nhung Xuyên nhịn cười xua xua tay, hướng tú bà đứng bên cạnh cửa nói: “Mau nhanh đêm vài cô nương tới đây, chọn người tốt nhất ấy, ở đây có một quả dưa xanh cần được khai bao.”

Yến Trường Thanh nhất thời không hiểu “dưa xanh” với “khai bao” là ý gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Hách Liên Nhung Xuyên thì hơn phân nửa không phải ý tốt.

Hắn đứng lên, gằn từng chữ một nói: “Không cần, việc quan trọng hôm nay là nói chuyện giao dịch.”

“Giao dịch? Giao dịch cái gì?” Hách Liên Nhung Xuyên hỏi ngược lại: “Thanh lâu không phải nơi để nói chuyện giao dịch, mà là….” Hách Liên Nhung Xuyên nhẹ nhàng đặt một tay vào ống quần mỏng của mỹ nhân trong tay, khiến người trong tay thở dốc.

Ý nghĩa không cần phải nói.

Yến Trường Thanh sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được.

Thật là….. lưu manh!

Dường như người trước mặt này đang cố ý khiêu khích hắn.

Yến Trường Thanh hít sâu một hơi. Bỏ qua lời trêu chọc của Hách Liên Nhung Xuyên, hắn đứng dậy, mở một dải gấm lụa, nghiêm túc nói: “Theo luật lệ của nước ta, Yến mỗ sẽ cùng điện hạ đi tới bờ sông Tiêu Lô ở biên giới hai nước, hoàn thành giao nhận đá Tuyết Sơn. Đây là các thành phố và làng mạc phải đi qua, đây là hướng đi, chúng tôi định….”

Yến Trường Thanh nghiêm túc nói nửa ngày, khi hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Hách Liên Nhung Xuyên đang cười khẩy, người đẹp trong tay cầm một quả nho tím, dụ dỗ mỹ nhân đút ăn.

Yến Trường Thanh:……

Hai mỹ nhân quần áo hở hang liếc nhìn hắn một cái, cười rộ lên, Hách Liên Nhung Xuyên cũng cười theo.

Yến Trường Thanh cảm thấy cơn tức giận mà anh cố gắng kìm nén lại bộc phát.

Cảm nhận được ánh mắt có chút ớn lạnh, hai mỹ nữ không khỏi rùng mình trong lòng.

Hách Liên Nhung Xuyên lại không sợ trời đất mà nở nụ cười.

Nam nhân này thật sự nghiêm túc đến đáng yêu. Hắn không biết cái bộ dạng rõ ràng là giận rồi nhưng lại cố gắng kiềm chế này có bao nhiêu dễ thương.

“Nghe đây nghe đây.” Rõ ràng là muốn trêu đùa hắn, nhưng giọng điệu lại cố ý không kiên nhẫn.

“Vậy thì điện hạ nghĩ, kế hoạch này có khả thi không?”

Hách Liên Nhung Xuyên thậm chí còn không nhìn vào nó, nói: “Tùy ngươi a….”

Yến Trường Thanh: “……”

“Nhưng mà —— ” Hách Liên Nhung Xuyên: “Ngươi muốn làm như thế nào thì tùy ngươi, nhưng ta cũng có một điều kiện. Ngươi phải làm cho bổn vương hài lòng cái đã.”

“……”

Người này thật sự là một tên lưu manh!

Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ vì tức giận của Yến Trường Thanh, trong lòng Hách Liên Nhung Xuyên rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm không được à. Được, vậy giao dịch nà y hủy đi. Với giá rẻ như này, không bằng bán cho nước khác——”

Nghe được câu cuối, thần sắc Yến Trường Thanh có chút dao động: “Ngươi muốn bán cho ai?”

“Ai có thể làm bổn vương hài lòng liền bán cho người đó. Bắc Vanh, Nam Nghiêu,… dù sao thì thái độ của sứ giả nào tốt thì ta liền bán.”

Bất luận là Bắc Vanh hay là Nam Nghiêu, từ trước đến nay đều là quốc gia luôn cùng Yến quốc giao chiến.

Yến Trường Thanh dừng lại, căng da đầu, khô khốc nói: “Vậy phải làm sao để điện hạ hài lòng?”

“Kính ta một chén rượu, cũng coi như trả nợ ân tình ngày đó ta thả người ở trướng Bắc Vanh.” Yến Trường Thanh rót một ly, đưa lên.

Một lúc lâu sau.

“Kính điện hạ.” Yến Trường Thanh nói.

Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng kì lạ. Một bên cầm mạnh ly rượu, một bên ngồi cười nhưng không đón lấy.

“Điện hạ còn muốn như thế nào nữa?”

“Muốn ngươi đút ta.”

……….

Ánh mắt Yến Trường Thanh lạnh băng: “Xin đừng trêu đùa Yến mỗ.”

“Nào có trêu đùa, chẳng qua đây là phong tục ở Đông Vân, muốn báo đáp ân nhân, phải tắm gội dâng hương, quỳ gối phụng rượu mới được.” Hách Liên Nhung Xuyên cười xấu xa: “Bổn vương không câu nệ tiểu tiết, đều đã tóm gọn lại rất nhiều cho Yến đại nhân rồi.”

Yến Trường Thanh yên lặng nhìn Hách Liên Nhung Xuyên nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Đáng ghét!

Nhưng lại không thể từ chối được.

Yến Trường Thanh tiến lên phía trước vài bước, đưa ly rượu lên bên môi Hách Liên Nhung Xuyên, cố nén giận nói: “Kính —— điện —— hạ!”

Ngón tay thon dài trắng nõn kết hợp với chén rượu màu xanh lam, thật là cảnh sắc tuyệt đẹp. Hách Liên Nhung Xuyên cười mỉm uống rượu, trong lòng đột nhiên nổi lên ý xấu, thuận thế kéo tay người nọ, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay một nụ hôn.

!!!

Yến Trường Thanh giật mình, mở to hai mắt.

Bang!

Hách Liên Nhung Xuyên đột nhiên cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn một tay tát xuống đất, lăn một vòng, đầu không sai không lệch đập vào góc tường cứng, ngất tại chỗ.

Tú bà đứng đợi ở cửa thấy Hách Liên Nhung Xuyên ngất đi, ngay lập tức khóc. Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng, phá cửa chạy vào rút kiếm ra, tất cả đều nhắm vào Yến Trường Thanh.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Yến Trường Thanh nhẹ nhàng dùng tay di chuyển liếm khỏi chóp mũi mình, lạnh nhạt nhìn Hách Liên Nhung Xuyên đang bất tỉnh trên đất: “Điện hạ sao lại giả vờ chết hù dọa người khác như vậy.”

Hắn luôn kiềm chế rất tốt, không nghĩ vừa rồi Hách Liên Nhung Xuyên hành động bất ngờ, tuy rằng khá nhanh, ra tay trước khi suy nghĩ nhưng hắn cũng chỉ dùng hai phần lực. Với thân hình của Hách Liên Nhung Xuyên, chắc chắn không thể xảy ra vấn đề gì.

Quả nhiên, Hách Liên Nhung Xuyên như nghe thấy, từ từ mở mắt, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, yếu ớt mở miệng: “Đừng để chuyện này lộ ra.”

Yến Trường Thanh lạnh lùng nhìn Hách Liên Nhung: “Yến mỗ có học qua y thuật, nguyện ý bắt mạch cho điện hạ, lấy công chuộc tội.”

Bị thương thật hay giả, bắt mạch liền biết.

Hách Liên Nhung Xuyên vô lực lắc đầu, môi tái nhợt hơn bình thường: “Không cần——” Chưa nói xong, hắn đột nhiên ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu.

!!!

Không phải chứ! Diễn thế này, cũng thật quá rồi!

Yến Trường Thanh tiến lên bắt mạch thử, mạch đập chậm, xác thực giống như bị trọng thương.

Sao lại thế này? Hắn rõ ràng chỉ dùng hai phần lực, căn bản không thể tạo ra tổn thương.

Hai mỹ nhân đã sớm sợ tới hồn bay phách lạc. Gã sai vặt bên người càng khóc to: “Từ nhỏ thân thể điện hạ đã không tốt rồi, một động nhỏ liền tổn thương gân cốt, một chưởng của tướng quân như vậy, đối người khác không tổn hại gì, nhưng lại là muốn mạng của điện hạ đó!”

Yến Trường Thanh cau mày.

Vóc dáng này, thân hình này, yếu chỗ nào?

Không đúng, nhất định là giả. Một người dám đi hôi của trên chiến trường như vậy lại có thể dễ dàng bị thương?

Mà người trước mặt này, thật sự là bị mình đánh đến bất tỉnh.

Yến Trường Thanh không muốn xem lại mạch đập của Hách Liên Nhung Xuyên, vì xem đi xem lại thì nó vẫn vậy.

Thật sự là bị thương nặng như vậy?

Yến Trường Thanh bỗng nhiên cảm thấy bất an.

“Câm miệng.” Hách Liên Nhung Xuyên vẫy tay ngăn người hầu ồn ào, yếu ớt nói: “Việc bị thương này có liên quan đến giao lưu giữa hai nước, chớ nói lung tung.”

“Vậy phải làm sao đây? Điện hạ bị thương như vầy, khi trở về nhất định Đông Vân chúng ta sẽ biết chuyện rồi sẽ tìm Diêm quốc tính sổ.” Người hầu ứa nước mắt.

“Xem ra chúng ta hiện tại không thể trở về rồi.” Hách Liên Nhung Xuyên thở dài: “Gọi người đi báo tin, nói nhị hoàng tử có việc đột xuất, tạm thời không thể về. Còn về chỗ ở ——”

Hách Liên Nhung Xuyên lại ho ra một ngụm máu, vẻ mặt càng vô tội đáng thương hơn.

“Đối với chỗ ở, chỉ có thể làm phiền Yến đại nhân, nhường chỗ cho bổn vương trị thương.”