Sau ba ngày uống thuốc đắng liên tiếp, Hách Liên Nhung Xuyên đã tinh thần sảng khoái khí huyết lưu thông. Vào buổi sáng ngày thứ tư, trước khi Yến Trường Thanh kịp nói, Hách Liên Nhung Xuyên đã chủ động đề nghị rời khỏi đây vì bệnh hắn đã khỏi và phải ra tới biên giới ngay lập tức để vận chuyển đá Tuyết Sơn.
Việc vận chuyển này không dễ chút nào, đường đi xa hay vấn đề lương thực đều dễ giải quyết. Chỉ là đá Tuyết Sơn là bảo vật rèn đúc vũ khí, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các quốc gia lân cận và những người sống trong rừng. Để tránh sự dòm ngó của người khác, Yến Trường Thanh và bọn hắn không dùng danh nghĩa sứ giả hoàng thất mà đã cải trang thành thương nhân đến biên giới lấy hàng.
Ra khỏi kinh thành phải đi bộ thêm mấy ngày liền. Dù không dùng danh nghĩa hoàng thất nhưng đám người Yến Trường Thanh bọn họ cũng rất khoa trương. Số ngời nhịn bọn họ ngày càng nhiều. Hách Liên Nhung Xuyên bây giờ rất thành thật mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đến buổi tối hắn mới lọ bộ mặt thật, luôn lén vào phòng Yến Trường Thanh để chiếm tiện nghi. Nhưng Yến Trương Thanh cũng đã phát hiện ra ý đồ xấu xa của hắn, đôi kiếm sắc bén song kiếm hợp bích cắt ngang ánh trăng đâm sâu vào đầu và chân giường. Sau đó Hách Liên Nhung Xuyên cố gắng ăn thêm mấy chiêu nữa rồi mới miễn cưỡng từ bỏ với khuôn mặt bầm dập, liên tục than thở: "Người này thật không thú vị gì cả."
Một đường đi về phía đông. Tuy đường núi gồ ghề nhưng vẫn tính là thuận lợi. Đi hết mấy ngày cuối cùng mới đến được một thị trấn nhỏ. Đây là thị trắn Dao Thành, là nơi ngọc thạch phong phú, khá phát triển và sung túc. Ngọc thạch và đá Tuyết Sơn có cùng nguồn gốc, nơi này cách biên giới Diêm quốc khá gần nên thành nơi vẩn chuyển đá Tuyết Sơn.
Bọn hắn vào thị trấn tìm nhà trọ nghỉ ngơi. Hách Liên Nhung Xuyên lắc lư theo sau đoàn người vừa đi vừa nhìn, đột nhiên "hử?" một tiếng.
Yến Trường Thanh quay đầu lại: "Điện hạ phát hiện điều gì sao?"
Tuy rằng là câu hỏi nhưng dường như Yến Trường Thanh cũng đã phát hiện điều gì đó.
Hách Liên Nhung Xuyên cười: "Không hổ là đại tướng quân, có cùng suy nghĩ với bổn vương."
Nhìn có vẻ đang khen nhưng thực ra là đang khoe khoang. Yến Trường Thanh hiểu tính tình của người này, càng quan tâm càng nói nhiều, liền xoay mặt làm ngơ.
Thị vệ bên cạnh không hiểu hai người phát hiện ra chuyện gì, gãi đầu hỏi: "Điện hạ, người nghĩ có chuyện gì sao?"
Hách Liên Nhung Xuyên đánh vào đầu thị vệ nói: "Bổn vương từng nghe qua trấn này ở Đông Vân. Dao Thành khá giàu vì có nhiều bích ngọc đẹp. Người ta đồn ngay cả tấm biển treo ở cổng cũng được chạm khắc từ ngọc trắng mịn. Nhung nhìn cảnh trước mặt coi, ngươi thấy có giống một nửa lời đồn không?"
Tên thị vệ nhận ra đúng là Dao Thành có chút kỳ quái. Nếu nói đổ nát thì không đúng, hai bên đường đều là những căn nhà cao ngất ngưỡng. Nhưng nói đẹp lộng lẫy thì cũng không đúng luôn, trên tường của những căn nhà đều sơn nham nhở, cửa thì lỏng lẻo. Hơn nữa hình như có vài căn còn dấu vết như bị cháy, tường đên bị đổ nát. Trên đường cũng có rất ít người,. Nếu như thấy người ngoài vào trấn thì ít nhất cũng phải tò mò liếc nhìn, nhưng người trên đường đều co rúm người không dám ngẩng đầu lên. Quần áo ai cũng xộc xệch. Cả thị trấn như một con gà trọc bị phượng hoàng rơi xuống biến thành(?), vừa xa hoa cũng vừa hoang tàn.
Dao Thành đã xảy ra chuyển gì?
Hắn hỏi một vài người đi đường, câu trả lời hắn nhận hầu hết là do dự hoặc không nói một lời. Về đến nhà trọ, ngay cả nhân viên cũng miệng kín như bưng.
Đêm gần đến. Căn phòng vô cùng yên tĩnh. Làn gió mạnh thổi tung cửa sổ, truyền vào chút hơi lạnh. Yến Trường Thanh vừa mở mắt chợt nghe tiếng khóc của một người phụ nữ từ phòng bên cạnh truyền đến.
Âm thanh lúc to lúc nhỏ như cố gắng kiềm chế nhưng không chịu nổi. Yến Trường Thanh nghe một hồi, cảm thấy nữ nhân này cũng thật đáng thương. Không khỏi thắc mắc, khách thuê phòng bên cạnh đột nhiên đổ bệnh mà không có người chăm sóc sao?
Có lẽ nhân viên nhà trọ cũng ngủ rồi nên không nghe thấy âm thanh.
Yến Trường Thanh rời khỏi phòng đến phòng bên cạnh. Mặc dù nửa đêm gõ cửa phòng khách nữ là không thích hợp nhưng bây giờ không biết bên trong như thế nào nên không thể không gõ.
Sau khi do dự, Yến Trường Thanh giơ tay định gõ cửa. Không ngờ chưa kịp gõ, có người vươn tay từ đằng sau bịt chặt miệng hắn lại.
A!?
Yến Trường Thanh giật mình quay lại thì thấy là Hách Liên Nhung Xuyên.
Người này đứng sau mình từ khi nào!
Hách Liên Nhung Xuyên mỉm cười buông ra, thì thầm vào tai Yến Trường Thanh: "Yến đại nhân cũng có sở thích này sao?"
Yến Trường Thanh nói: "Sở thích gì? Ta vừa rồi nghe ở đây có tiếng nữ nhân rên rỉ, giống như bị bệnh gì đó nên đến đây hỏi thử."
Bị bệnh?
Hách Liên Nhung Xuyên sửng sốt, suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng. Đúng là tấm chiếu mới, thật thú vị.
Hách Liên Nhung Xuyên sắp nhịn cười đến nội thương rồi, nhẹ nhàng mở cửa, giả vờ thần bí nói: "Tới xem thử đi."
Hắn ghét nhất là nhìn trộm phòng người khác. Yến Trường Thanh tính rời đi. Nhưng suy cho cùng cũng liên quan đến mọi người, hắn liếc nhìn Hách Liên Nhung Xuyên đầy trách móc rồi liếc qua khe cửa.
Nhìn xong hắn ngay lập tức sửng sốt.
Khách nữ bệnh nặng ở đâu cơ chứ? Chỉ thấy một cặp nam nữ đang ở trên giường điên loan đảo phượng(*), còn tiếng rên rỉ kia chính là tiếng kêu của nữ nhân không chịu nổi động tác kịch liệt mà phát ra.
Điên loan đảo phượng (khụ khụ, này ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt)
Chỉ trách hắn chưa từng trải qua chuyện này. Cũng tại âm thanh của đôi tình nhân này lớn quá đi, vang sang tận phòng bên cạnh luôn.
Yến Trường Thanh ngượng ngùng đỏ bừng từ cổ tới mặt, không chịu nổi xoay người rời đi. Hách Liên Nhung Xuyên lại đi trước hắn một bước, duỗi tay ra chặn đường lui của Yến Trường Thanh.
"Tránh ra."
"Không."
"Tránh ra."
"Không tránh."
Hách Liên Nhung Xuyên cười mỉm nói: "Nếu như ngươi không cùng bổn vương ở đây học tập tìm hiểu và thưởng thức tình thú, bổn vương sẽ ngay lập tức gọi người tới bắt dâm tặc. Cho tất cả thuộc hạ của ngươi thấy, đại tướng của bọn họ uy nghiêm đến mức nửa đêm không ngủ còn đi nhìn trộm cửa phòng người ta."
"..."
Yến Trường Thanh cứng họng. Mặt hắn chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh. Khớp ngón tay trắng bệch do dùng lực mạnh. Hách Liên Nhung Xuyên cảnh giác lùi lại một bước, sợ Yến Trường Thanh tức giận rồi đánh cho tóe máu.
Sau một hồi lâu, Yến Trường Thanh dường như đã hạ quyết tâm, cứng nhắc quay người lại, đối mặt với khe cửa một lần nữa.
Hách Liên Nhung Xuyên cảm thấy tâm tình rất tốt. Người có tính tình kiêu ngạo như vậy mà lần này hắt thật sự đã bắt được điểm yếu. Hắn còn định trêu chọc thêm vài câu, đã thấy Yến Trường Thanh hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Mắt không thấy, tâm không phiền.
Muốn làm ngơ sao? Như vậy hắn lại càng muốn trêu chọc.
Hách Liên Nhung Xuyên ngồi xếp bằng, nhìn phong cảnh trong phòng với vẻ thích thú. Dùng âm giọng chỉ mình Yến Trường Thanh có thể nghe được, mô tả "cảnh xuân" trong phòng: "A,ôi xuất sắc quá! Tư thế này ta chưa thấy bao giờ!"
"Chậc chặc, hung hăng quá đi, còn mốn làm tiếp lần hai sao?"
"Tư thế này cũng tốt đó, Yến đại nhân lại đây nhìn mà học hỏi này."
"Aida, lại đến lại đến nữa rồi, không thấy tiểu côn nương còn chưa tới lúc sao."
......
Từng lời tục tĩu không ngừng lọt vào tai. Lông mày Yến Trường Thanh run lên, cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa mà lấy tay đập chết Hách Liên Nhung Xuyên. Đột nhiên, Hách Liên Nhung Xuyên thốt lên "Không ổn!" trực tiếp đá cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến hai người sững sờ.
Trên giường, một người đàn ông trần truồng giãy giụa rồi ngã xuống đất. Sau lưng hắn ta bị đâm bởi thứ người phụ nữ kia đang cầm. Hách Liên Nhung Xuyên tiến về phía trước một tay hất bay người phụ nữ. Người đàn ông bị đau dữ dội, khuôn mặt gớm ghiếc, la hét vài tiếng rồi tự động ngất đi.
Hóa ra lưng của người đàn ông bị lưỡi dao sắc bén ở chân đèn đâm xuống. Máu không ngừng chảy ra, nhưng vết thương không sâu, còn có thể cứu được.
Yến Trường Thanh nghiêm mặt trừng Hách Liên Nhung Xuyên một cái.
Hách Liên Nhung Xuyên bày vẻ mặt vô tội.
Ai mà biết được nữ nhân kia cầm cái giá nến không phải để tăng tình thú mà là để giết người đâu? Đang cao trào tự nhiên nói trở mặt liền trở mặt!
Ngời phụ nữ không quan tâm tới thân thể dính đầy máu của mình. Cô ta cười khổ "Hô hô", ngẳng đầu nhìn hai vị khách không mời mà tới, sắc mặt không thay đổi, ngơ ngác nhào về phía Hách Liên Nhung Xuyên.
Tình huống gì đây!
Hách Liên Nhung Xuyên hoảng hốt, hắn nhanh chóng tránh ra. Người phụ nữ lao lên không trung rồi lăn xuống đất, vậy mà không sai không lệch lăn đến dưới chân Yến Trường Thanh. Yến Trường Thanh không ngờ người phụ nữ này lại đột nhiên nổi điên, chưa kịp né đi đã bị ôm chân kéo lại. Chỉ nhìn thấy người phụ nữ cười dịu dàng, cẳng chân trắng như tuyết dùng sức chống xuống, chỉ với sực lực của hai chân, nữ nhân đứng lên với tư thế không thể tin được. Khớp đầu gối từ từ nhấc lên, bàn chân mềm mại móc vào, toàn bộ cơ thể xụi lơ nằm trên người Yến Trường Thanh. Thật sự muốn phát tình!
Người phụ nữ tuy trông nhỏ nhắn nhưng sức lực lại rất lớn, tay chân móc vào người Yến Trường Thanh giống như vòng sắt, cực kỳ khó thoát ra. Yến Trường Thanh đổi mắt tối sầm lại, con dao găm đã kề ngay cổ người phụ nữ, chiếc cổ trắng ngần ấy còn bị con dao sắc bén cắt ra một đường đỏ nhạt. Nhưng ngạc nhiên là người phụ nữ dường như không cảm thấy đau đớn hay bị đe dọa, thậm chí còn vặn eo vì vui sướng!
Rốt cuộc đây có phải là người không vậy?
Hách Liên NhungXuyên mặt lạnh như băng. Lập tức lóe lên một tia sáng, không chút do dự cầm dao cắt vào lòng bàn tay, mở ra lòng bàn tay đầy máu, chậm rãi lùi về sau nhưng hai mắt vẫn chăm chăm vào người phụ nữ: "Đến, lại đây."
"Hô! Hô! Hô!" Người phụ nữ đầu óc quay cuồng, như bị máu hấp dẫn, buông Yến Trường Thanh ra, lảo đảo bước tới bên Hách Liên Nhung Xuyên. Nhân cơ hội này, Yến Trường Thanh nhanh chóng lột tấm khăn trải giường dính máu ra, gục đầu xuống cố gắng khoác lên người phụ nữ. Hách Liên Nhung Xuyên hiểu ra, anh rút đai lưng ra và trói chặt eo người phụ nữ, cuối cùng cũng không cử động được.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn. Nhân viên vội vàng bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết ngồi bệt xuống đất hoảng sợ. Khi những khách khác trong nhà trọ nghe thấy tiếng động lớn như vậy đều chạy tới xem náo nhiệt.
Trong đám đông, một khách nữ áo đỏ rụt rè nhìn người phụ nữ điên bị trói kia, ngạc nhiên mở to mắt. Đẩy tất cả mọi người ra vội vã đi lên trước, vừa đi vừa nói trong đau đớn: "Chị! Sao lại là chị!"
Người phụ nữ điên kia làm như không nghe thấy. Nhìn khách nữ áo đỏ với đôi mắt trống rỗng, Chỉ ngẩng đầu lên "hoho" cười khúc khích.
Trong ánh nến mờ nhạt, vài người trong đám đông cũng nhận ra người phụ nữ điên kia.
"Ừ, đây chẳng phải là cô gái được gửi tới Trăm Nhai trại vào nử tháng trước sao!"
"Đúng rồi! Kỳ lạ, không phải cô ấy yêu thích sự giàu sang của Trăm Nhai trại mà không chịu quay về sao? Sao bây giờ lại chạy về đây rồi?"