Nhìn thê tử ngồi xổm trong viện nhổ cỏ, hắn hơi nhướng mày. Buổi tối hắn âu yếm nàng vẫn còn chống cự, xem ra muốn cho nàng hoàn toàn quên mấtbóng ma này còn cần một ít thời gian.
Nàng ngày hôm nay ăn mặcthập phần giản dị mà không mất phần thanh nhã, châu sai ngày xưa thườngcài trên đầu cũng đổi thành một thanh trâm bạch ngọc.
Hắn biếtnàng có tâm sự, bởi vì nàng còn yêu cầu Hạnh nhi hôm nay chuẩn bị thứcăn chay, mà đương hắn hỏi Hạnh nhi thì đáp án là — từ lúc nàng theo tiểu thư tới giờ, ngày này hàng năm đều là như vậy.
Bạch sam, đạm nhan, chay tịnh. Thần tình của nàng cũng lộ ra nhàn nhạt ưu thương.
Hắn muốn hỏi, rồi lại sợ động đến chuyện thương tâm của thê tử, nhưng màkhông hỏi, hắn trong lòng lại khó chịu vô cùng. Trái lo phải nghĩ, cũngkhông có biện pháp lưỡng toàn.
Ôn Nhược Thủy cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, ở trong viện nhổ xong cây cỏ liền đến một bên tẩy trừ bùn đất trên tay.
“Nương tử –” hắn do dự.
“Ân?” Ôn Nhược Thủy lên tiếng.
“Nàng. . .” Này xác thực rất khó nói nên lời a!
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đợi mãi thủy chung cũng không thấy hắn tiếp tục, nàng đơn giản trực tiếp hỏi.
“Ta muốn hỏi, ” hắn ánh mắt lóe lên, “Sao hôm nay nàng không cài phượng sai?”
Hạnh nhi trốn ở phía sau cửa trù phòng vỗ trán liên tục. Ngay cả, nàng cònnhìn ra cô gia lúng ta lúng túng, tiểu thư thế nào lại nhìn không ra, cô gia thực sự là. . .
Ôn Nhược Thủy mỉm cười, “Không muốn cài.”Ngươi không nói cũng được, ấp a ấp úng như vậy, phân nửa là không phảichuyện tốt lành gì.
“Ta là muốn nói. . .” Vẫn không ra! Lý Dật Phong có điểm khinh thường chính mình nha!
“Nói cái gì?” Nàng dù bận vẫn ung dung hỏi.
“Nàng không có gì để nói với ta sao?”
Từ trù phòng truyền đến tiếng thở dài, Ôn Nhược Thủy làm như không nghe thấy gì liếc mắt, mỉm cười như cũ, “Không có.”
Xem nàng đi tới trước thạch bàn ngồi xuống, hướng trù phòng nói: “Hạnh nhi, ta đói bụng” , Lý Dật Phong cũng theo qua, ngồi vào chỗ đối diện nàng.
Ôn Nhược Thủy cũng không để ý đến hắn, mặc hắn một mình thiên nhân giao chiến.
Thực sự là xem không đặng mà! Hạnh nhi bưng cơm nước từ trù phòng đi ra, một bên bày biện trên bàn, vừa nói: “Tiểu thư, cô gia là muốn hỏi người vìsao hàng năm ngày này đều làm như vậy.”
Ôn Nhược Thủy nở nụ cười.
Lý Dật Phong… xấu hổ cười!
“Tiểu thư, vì sao?” Hạnh nhi lá gan bự hơn truy vấn.
“Để tưởng nhớ một cố nhân.” Nàng nhẹ nhàng nói ra đáp án.
Nàng đã nói a… hắn những tưởng nàng sẽ không nói, nhưng nàng lại nói! (A này lằng nhằng kinh =.=)
“Là cố nhân như thế nào?” Lý Dật Phong được nước lấn tới.
“Ân nhân cứu mạng.” Ôn Nhược Thủy cầm đũa lên, nhìn thoáng qua Hạnh nhi, lại nói: “Rượu ta bảo ngươi mua đâu?”
“Mua rồi tiểu thư, bây giờ mang ra saoo?” Khó có được lúc tiểu thư nhiệt tình hăng hái vậy nha!
Ôn Nhược Thủy lắc đầu, “Không phải ta uống.”
“Cô gia muốn uống?” Hạnh nhi kinh ngạc, “Cô gia hiện tại có thể uống rượu sao?”
“Ta không thể a.” Lý Dật Phong khẳng định ngay lặp tự.
“Là để cố nhân uống.” Ôn Nhược Thủy vẫn như cũ nhàn nhạt đáp.
Lý Dật Phong suy nghĩ một chút, cầm lấy chiếc đũa. Không nên hỏi thì hơn.
“Một hồi theo ta cùng đi được không?” Không ngờ, Ôn Nhược Thủy ăn một ngụm sau, nhìn hắn nói một câu như vậy.
“Ách? Hảo a.” Lý Dật Phong tâm tình trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên.
“Nô tì thì sao? Tiểu thư?” Hạnh nhi chỉ vào mũi mình.
“Ngươi ở lại trông nhà.”
Lý Dật Phong không khỏi bật cười.
Hạnh nhi vẻ mặt bất mãn!
Bất quá, sau khi ăn xong thấy tiểu thư cùng cô gia hai người mang theo haivò rượu chỉ là đi tới bờ sông cách đó không xa, nàng liền hết ấm ức.
Nhìn nước sông chầm chậm trôi, Lý Dật Phong có chút nghi hoặc, “Vì sao lại tới nơi này?”
Ôn Nhược Thủy sâu kín thở dài, nhìn vò rượu trong tay nói: “Hắn sau khichết bị vó ngựa giẫm đạp giày xéo hoàn toàn biến dạng, ngay cả như vậy,ta cũng không thể đem thi thể hắn mang về mà chôn cất cho tử tế, cho nên hàng năm cũng chỉ có thể hướng về phương xa kia tế hắn một chén rượunhạt mà thôi.” (ta thương a này nhất a :( )
Nàng cúi đầu, hắnnhìn không thấy gương mặt của nàng nhưng tinh tường nhận ra chuỗi lệnàng rơi rơi, tâm hắn bỗng chốc co rút lại, không nói nên bất luận lờian ủi nào.
“Nếu như không phải hắn thay ta cản một mũi tên đó,mất mạng chính là ta.” Nàng thanh âm nghẹn ngào, lấy tay áo lau lệ, ngờđâu càng lau càng nhiều.
“Hắn thích uống rượu?” Lý Dật Phong thử hỏi.
Ôn Nhược Thủy cười yếu ớt, khóe mắt còn vương lệ, “Là nha, Trần đại ca rất thích uống rượu, không rượu sẽ không vui.” Hắn yêu nhất đó là “Thiêuđao tử” nơi biên tái, cay nồng mà rất bình dân.
“Chúng ta cùng nhau kính hắn một chén.” Cảm tạ hắn bảo hộ nàng, bằng không liền không có hạnh phúc của hắn hôm nay.
Nàng nước mắt tuôn rơi, mở vò rượu, nhìn viễn phương: “Hắn chỉ thích uốngnguyên vò rượu, nói như vậy mới thống khoái.” Nói rồi, nàng đem rượuquẳng xuống giữa sông, ôn nhu thì thầm: “Trần đại ca, Nhược Thủy ở chỗnày bái tế ngươi.”
Lý Dật Phong bắt chước nàng đem rượu ném vào lòng sông, trong lòng yên lặng nói: đa tạ!
Nhìn vò rượu chìm nổi rồi biến mất giữa làn nước, Ôn Nhược Thủy nhắm mắtlại, lệ nhưng không cách nào ngừng được, đau thương nàng ẩn giấu đã lâu, chôn thật sâu, rất sâu…..
Hắn vươn tay ôm lấy nàng, nàng tựa vào lòng hắn lên tiếng khóc lớn, nức nở mãi không ngừng.
Hắn nhẹ nhàng mà vỗ về lưng nàng, mặc cho nàng đem bi thương trong lòngphát tiết đi ra. Hắn không trách lòng nàng thủy chung vẫn cất giấu hìnhbóng một người, không có người này liền không có nàng, không có nàngliền không có hắn hạnh phúc như bây giờ.
Dần dần, tiếng khóc củanàng nhỏ lại, dựa vào ngực hắn không có động tĩnh, hắn cúi đầu nhìnthoáng qua, bất giác mỉm cười, thì ra nàng khóc đã rồi ngủ thiếp đi mất.
Hạnh nhi đứng trong nhà mơ hồ nghe được tiếng khóc của chủ tử, còn tưởngrằng chính mình nghe lầm, thẳng đến khi thấy cô gia ôm tiểu thư đôi mắtsưng đỏ vào cửa, mới dám tin mình không có nghe sai.
“Tiểu thư, nàng làm sao vậy?” Hạnh nhi đem thanh âm đè xuống thật thấp, sợ làm chủ tử giật mình tỉnh giấc.
“Không có việc gì.” Lý Dật Phong cũng cúi đầu trả lời, sau đó đem người ôm vào phòng ngủ.