Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 43




Bên trong các tửu quán trà lâu ngoài Hưng Khánh phủ, mấy ngày nay mọi người đều bàn tán say sưa chuyện Đại Hoàng tử bị xử tử, Nhị Hoàng tử đăng cơ.

"Ngươi nói này Đại Hoàng tử không hảo hảo làm thái tử, giết lão phụ vương của mình làm cái gì?"

Người ăn cơm cùng nhau bên cạnh cũng nói:

"Nghe nói lão Hoàng đế dự định đem vương vị truyền cho lão Nhị, này không phải là làm cho lão Đại nóng nảy lên sao."

"Hừ, này chuyện của hoàng gia ai mà biết được sự tình nha."

Hai bên có người dỗi hắn.

"Ngươi nhỏ giọng một chút, đội tuần tra lại qua đây bây giờ."

Hai mươi vạn quân lính của Ô Ân canh giữ ở Hưng Khánh phủ, từng cái giao lộ đạo quan trọng yếu đều phái người canh gác nghiêm ngặt, phàm là nếu có người nói chuyện khả nghi tức khắc sẽ bị bắt nghiêm ngặt mà thẩm vấn.

Cả đô thành, lòng người hoảng sợ.

Bên trong thành, ngoại trừ bộ tộc Cáp Mặc Tỳ, các bộ tộc khác đều sôi nổi tỏ vẻ bằng lòng thuần phục tân vương.

Ô Ân trong thư phòng đang bận rộn xử lý vấn đề lương thảo ở tiền tuyến, Tây Hạ vương cùng với Ha Nhĩ Đôn vừa mới chết, vừa là quốc tang vừa là gia tang, Ô Ân trực tiếp hủy bỏ lễ đăng cơ như tục lệ.

Y Nặc phát đến chiến báo, lần trước Ha Nhĩ Đôn vận chuyển lương thảo đến tiền tuyến chỉ có một nửa, lương thảo của Kỳ vương còn chưa đưa qua.


Hiện tại, trong quân đội đã bắt đầu cắt giảm khẩu phần ăn.

Ô Ân không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp xử lý vấn đề thiếu thốn lương thảo.

Chạnh vạng, Kỳ Mộc Cách đi đến thư phòng.

"Nhị Hoàng... À không, Đại vương, toàn thành đã nghiêm giới giải trừ, nếu cứ thế mọi chuyện sẽ được lắng xuống."

Ô Ân nhíu mày, trước đây cũng không có cảm thấy có gì đó không đúng, hiện tại như thế nào lại nghe giống như là thủ lĩnh bọn yêu quái trong Tây Du ký như vậy.

Sự tình đột nhiên phát sinh, trước tiên Ô Ân cần đem những sự tình này an bài cho thỏa đáng, bất đắc dĩ để Ha Nhĩ Đôn chết Tây Hạ vương băng hà, không ít người tuy rằng biết ám sát Tây Hạ vương chính là người của Đại Hoàng tử mang đến, nhưng thấy thế nào người thu lợi cũng đều là Nhị Hoàng tử.

"Ngươi đều đã cho người trà trộn vào sao?"

"Đều đã an bày người trà trộn vào đầu đường cuối ngỏ."

Tuy rằng dư luận cũng không phải hoàn toàn đảo hướng về phía Ô Ân, nhưng cũng có không ít người cảm thấy có chút kỳ quặc, bất quá đối với Ô Ân như vậy cũng đủ.

An bài vài người trà trộn vào nhân gian tung tin một chút, chờ thêm một đoạn thời gian, nào có người nào mà nhớ mãi chuyện này không quên, nhiều lắm là tiểu dân ở phố phường nói chuyện phiếm hoặc là trong dã sử tạp thư sẽ có người cầm mà thôi.

Mấu chốt chính là, nàng muốn canh chừng nghiêm ngặt những ngôn luận bất lợi về nàng lan truyền tới tiền tuyến, Y Nặc mang theo năm mươi vạn binh sĩ, không thể loạn.

Những người tại tẩm cung lúc đó đều đã chết, nhóm vũ cơ nhảy múa cùng Liễu Tích Âm khi đó cũng bị Ô Ân hạ lệnh giết hết toàn bộ, thị vệ cùng thị nữ được an bài hầu hạ Liễu Tích Âm trước đây cũng đều được ban thưởng rượu độc.

Hiện nay, số người trong vương cung biết Liễu Tích Âm đều không có.

Nhưng việc này không thể có một chút lơ là, Ô Ân đứng lên, đi vào biệt viện mà mấy ngày nay nàng chưa từng bước vào.

Một thân trang bị đầy đủ binh lính vây quanh biệt viện, không ai có thể tiến đến, cũng không cho người bên trong ra ngoài.

Liễu Tích Âm mặc trung y màu trắng, cuộn mình nằm trên giường, tóc đen tán loạn, hai mắt thất thần nhìn xa xăm.

"Tiểu thư, người ra ngoài biệt viện phơi nắng đi, nếu người còn nằm như vậy chắc chắn sẽ bị bệnh mất!"

Vành mắt Hồng Oanh đỏ lên, nhìn Liễu Tích Âm không hề phản ứng trên giường, vẻ mặt sốt ruột.

Sau khi nàng bị bắt đến Tây Hạ, cái tên nam tử dị tộc kia hô lên tên nàng, sau đó đưa nàng đến nhà một hộ nông dân ở một thôn quê, người nọ bảo nàng an tâm chờ, đợi thời cơ đến, sẽ đưa nàng đi gặp mặt tiểu thư của nàng.

Vốn tưởng rằng tiểu thư không may gặp nạn lũ lụt, nghe được tin này Hồng Oanh cái gì vui đến mấy cũng không để ý, người nọ để nàng thành thành thật thật ở một nơi thôn quê mà chờ đợi, nàng cũng bằng lòng.


Ai mà biết được, một lần chờ đợi nàng là mấy tháng, nàng cũng chưa hề thấy tên nam tử dị tộc kia. Nàng nghĩ muốn đi tìm hắn, nhưng mà bên ngoài có hai thị vệ luôn nhìn nàng chằm chằm, nếu nàng muốn đi khỏi liền sẽ đứng trước mặt nàng mà ngăn cản lối đi.

Hồng Oanh rốt cục cũng chờ tới ngày gặp được tiểu thư, nàng cùng tiểu thư cùng một chỗ mà khóc. Niềm vui gặp lại chưa được bao lâu, nàng liền phát hiện nàng và tiểu thư bị giam lỏng, tiểu thư từ nhỏ vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay của Liễu phủ, đâu thể nào chịu nổi tội như vậy.

Hồng Oanh len lén lau nước mắt, sợ lại làm Liễu Tích Âm đau lòng, cũng không dám hỏi Liễu Tích Âm vì sao lại rơi vào tay người Tây Hạ.

Hồng Oanh lén quan sát binh lính canh gác bên ngoài, nàng nghĩ, nếu có thể tìm một cơ hội báo cho Liễu tướng quân thì tốt rồi, có thể là Mạnh Thanh công tử cũng được, nếu không là kẻ bạc tình Diệp Chiêu tướng quân kia cũng được, chỉ cần có thể cứu tiểu thư ra liền hành động.

Liễu Tích Âm mỗi ngày đều buồn bực không vui, đã nhiều ngày như vậy càng phát ra nghiêm trọng hơn, cơm cũng không ăn được là bao, mở mắt trừng trừng nhìn Liễu Tích Âm ngày càng gầy gò hơn trước, Hồng Oanh vừa muốn khóc lên.

Không đành lòng để Hồng Oanh lo lắng cho mình, Liễu Tích Âm an ủi nàng:

"Hồng Oanh, ta chỉ là muốn yên tĩnh mấy ngày , không có chuyện gì, không cần phải lo lắng cho ta."

"Tiểu thư, mặc kệ xảy ra chuyện gì, người cũng không nên làm tổn thương mình như vậy!" Hồng Oanh tận tình khuyên bảo.

"Nếu như có một việc, biết rõ là sẽ sai, nhưng lại không thể không làm, thì nên làm gì bây giờ?"

Tiểu thư bằng lòng cùng nàng mà nói ra tâm sự trong lòng, tổng so với bản thân chịu ủy khuất nghẹn ở trong lòng còn tốt hơn. Hồng Oanh đối với Liễu Tích Âm nói:

"Liền làm, chỉ cần không thẹn với lương tâm liền hảo!"

Liễu Tích Âm lại lẩm bẩm nói: "Nếu là thẹn với lương tâm, thì nên như thế nào đây?"

Hồng Oanh dự định khuyên bảo tiểu thư tiếp, thì nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó cửa bị mở ra.

Là cái người Tây Hạ kia!


Hồng Oanh phản ứng rất nhanh, quyết không để tiểu thư bị hắn ức hiếp!

Chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn, đứng trước người che chở cho Liễu Tích Âm. Mặc dù nàng không có một thân võ nghệ cao cường, nhưng mà đối phó với người bình thường thì không có vấn đề gì.

Nhìn vẻ mặt Hồng Oanh thấy chết không sờn chắn ở chính giữa, Ô Ân nhíu mày, dừng bước chân đứng ở cửa ra vào.

Có người tới! Là nàng sao?

Liễu Tích Âm quay đầu.

"Hồng Oanh..." Liễu Tích Âm kêu lên.

Điều Hồng Oanh không thể nghĩ tới chính là, tiểu thư không biết đã từ lúc nào bước xuống giường, lướt qua nàng đi tới trước mặt cái người Tây Hạ kia.

"Hồng Oanh, ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với tiểu thư của ngươi."

Ô Ân mở miệng, không giống như những lần trước thấy Hồng Oanh liền đè thấp thanh giọng như vậy.

"Loảng xoảng" con dao rơi xuống đất, Hồng Oanh che miệng lại liên tục lui về phía sau. Đây là, đây là giọng của Mạnh Thanh!

"A Thanh, ngươi rốt cục cũng chịu tới gặp ta..." Liễu Tích Âm hốc mắt chứa đầy nước mắt đứng ở trước mặt nàng.