Tương Quý Phi Truyện

Tương Quý Phi Truyện - Chương 164: Hoàng thượng sinh bệnh




Thời điểm bước ra khỏi thư phòng, trời đổ mưa. Mưa cũng không lớn, giọt giọt tí tách, nhưng phả vão trên mặt lại đặc biệt lạnh.



Đến tiền thính, Tương Như Nhân cùng phụ thân nói một ít chuyện khởi phục. Bên ngoài mưa ngày càng lớn, gió càng mạnh, trời cũng tối sầm.



Trạm nhi mệt nhọc, được nhũ mẫu ôm đi sương phòng bên cạnh ngủ. Bình Ninh cũng ở bên đó với hắn. Thiệu thị phân phó nha hoàn bưng lên một ít điểm tâm Tương Như Nhân thích ăn “Chờ mưa nhỏ lại chút rồi hãy về.”



Tương đại lão gia đi thư phòng xem chút gì đó. Tương Như Nhân lôi kéo tay Thiệu thị ngồi xuống “Ta để nhũ mẫu trở về ở lại vài tháng rồi vào cung sau. Tôn nữ của nàng không phải sắp gả đi sao. Hiện tại Trạm nhi cũng lớn, không cần nàng thời thời chăm sóc. Để nàng đoàn tụ với người nhà chút.”



“Ngươi cũng là có tâm.” Thiệu thị vỗ vỗ tay nàng “Để nàng về nhà mấy tháng cũng tốt. Nha đầu kia ta đã gặp rỗi, rất thành thục. Đối tượng là một chưởng quầy ở đầu phố. Tuổi còn trẻ lại cũng thành thật. Sau này là không cần phải lại hầu hạ người khác.”



“Vậy thì thật tốt.” Toàn gia Hứa ma ma đều là hồi môn của Thiệu thị theo tới. Tôn nữ của Hứa ma ma cũng là gia nhân trong nhà sinh ra. Chính là được chủ tử khai ân mới có thể gả ra ngoài, bằng không một nhà các nàng lẽ ra sau này là vẫn phải ở trong nhà chủ nhân tiếp tục hầu hạ.



“Là rất tốt.” Thiệu thị nói xong ánh mắt nhìn nàng có chút đau lòng “Người khác đều ổn. Ngươi đứa nhỏ này lại chuyện gì cũng giấu ở trong lòng.”



“Không có đâu.” Tương Như Nhân an ủi nàng “Hiện thời sẽ không. Mẫu thân yên tâm. Ta sẽ không tự ủy khuất mình.



“Hiện nay Nhi ca ngươi đi phía nam nhậm chức, đều là một nhà đi theo, trong phủ thật vắng vẻ không ít.” Thiệu thị thở dài một hơi “Đại ca ngươi vừa trở về ít năm, chỉ sợ sẽ không có đứa nhỏ. Ta nghĩ muốn nhận một hài tử trong tộc cho hắn làm con thừa tự. Sau này cũng cho đại ca đại tẩu ngươi có cái người thân chăm sóc lúc về già.”



“Đại ca nói thế nào?” Lấy một đứa nhỏ trong Tương gia tộc làm con thừa tự cho đại ca cũng là có thể, tương lai sẽ có nguồ chăm lo cho bọn họ khi về già “Nếu muốn nhận con thừa tự thì sớm một chút, tốt nhất là đứa nhỏ vừa sinh ra. Đừng nhận đứa nhỏ đã lớn. Một hai tuổi không hiểu chuyện, mang theo bên người dễ dàng dưỡng thành thân cận hơn.”



“Vẫn chưa nói với Đại ca đại tẩu ngươi. Phụ thân ngươi cũng đồng ý. Chờ năm sau đại ca ngươi quay trở lại rồi nói. Hiện tại thì chưa phải lúc thích hợp.” Thiệu thị thấy nàng cũng đồng ý thì trong lòng thêm động lực. Tương lai trưởng tử nếu từ chối thì cũng tiện khuyên nhủ...



Hai người hàn huyên nửa canh giờ. Ngoài trờ mưa đã nhỏ không ít. Sương phòng truyền ra tiếng Trạm nhi ê a nói chuyện. Ngoài cửa Phùng Áng bẩm báo “Nương nương, người trong cung tới. Trần công công đợi ở ngoài cửa, nói là đón ngài trở về.”



Tương Như Nhân ngẩn ra, lập tức hiểu người trong cung đến là ai, sai bọn Thanh Đông chuẩn bị ổn thỏa, nói với Thiệu thị “Người trong cung tới đón. Ngài nới với phụ thân một tiếng để hắn nghỉ ngơi nhiều chút, đừng tốn quá nhiều thời gian xem mấy thứ kia. Ta mang đến không ít hảo dược kèm hai phương thuốc, ngài cùng phụ thân đều dùng đi. Còn lại mấy thứ hỏi Hứa ma ma đều biết.”



Dưỡng nương ôm Trạm nhi tỉnh ngủ bước ra. Tương Như Nhân vuốt cái mũi hắn “Nói tạm biệt với ngoại tổ mẫu đi nào!”



Trạm nhi chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hướng phía Thiệu thị lung lay tay, không gọi được ba tiếng ngoại tổ mẫu, “nha nha” một tiếng liền như vậy qua cửa.



Mở dù, Thiệu thị đưa nàng đến đại môn. Trần Phụng đã chờ ở kia. Ngoài cửa dừng một chiếc xe ngựa to.



Thiệu thị cũng đã vài lần gặp qua Trần Phụng. Áp chế nghi hoặc ở đáy lòng nhìn Tương Như Nhân lên xe ngựa. Nghe được tiếng Trạm nhi cao hứng gào to.





Trần Phụng lên xe xong rất nhanh xe liền lăn bánh. Trời mưa à cho tiếng bánh xe đát xuống mặt đường ẩm ướt vang lên càng lớn.



Thiệu thị thu hồi tầm mắt sa người đóng cửa lại, đi một chuyến đến thư phong Tương đại lão gia nói việc này. Tương đại lão gia tức khắc hỏi lại “Đến là Trần công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng?”



Thiệu thị gật đầu. Tương đại lão gia nhìn nàng, than một tiếng “Vậy ở trên xe ngựa, hẳn là hoàng thượng.”



“Làm sao có thể.” Dù Thiệu thị có nghi hoặc nhưng thật sự việc hoàng thượng tự thân đến đón quý phi hồi cung là quá mức ngoại lệ. Tương đại lão gia khép sách đứng dậy “Dù là Trần công công lại đây, thế nào còn mang theo một cái xe ngựa to. Lúc quý phi đến Tương gia không phải cũng đã có xe ngựa sao? Nếu hoàng thượng đã không muốn chúng ta biết. Chúng ta cứ xem như không biết là được. “



Thiệu thị nghĩ nghĩ “Lão gia, vậy hoàng thượng đối với quý phi... “




“Hoàng thượng nghĩ thế nào chúng ta há có thể hồ đoán lung tung.” Tương đại lão gia chặn đứt lời của nàng “Nay ta vừa quan phục nguyên chức, người tìm tới phu nhân ngươi sẽ không ít. Nếu từ chối được thì cứ chối.”



“Lão gia yên tâm. Ta tỉnh táo.“...



Trên xe ngựa hồi cung, Trạm nhi luôn kéo tay Tô Khiêm Dương muốn hắn kéo mành che lên.



Miệng còn chưa thể kêu thuận tiếng phụ thân, chỉ là cứ một chữ một chữ kêu, tay nhỏ chỉ chỉ mành, vẻ mặt mong chờ tha thiết.



“Vẫn đang còn mưa nha.” Tương Như Nhân kéo hắn lại. Trạm nhi ngồi xuống đệm, ánh mắt vẫn không rời cái cửa sổ nhỏ kia.



Ngồi không bao lâu, lại đứng lên ý đồ đi cửa sổ nhấc mành che. Tương Như Nhân bất đắc dĩ kéo hắn lại, nhìn hắn trương mắt to vô tội bập bẹp gọi “nương“. Tương Như Nhân cảnh cáo “Buổi tối không được ăn bánh.”



Thế này mới có thể khiến Trạm nhi ngừng lại, thu tay, cuối cùng thành thật đi đến trong lòng Bình Ninh chơi. Lúc này Tương Như Nhân mới rảnh đi nhìn Tô Khiêm Dương, thấy hắn đang ý vị thâm trường nhìn mình, ho nhẹ một tiếng hỏi “ Sao hoàng thượng lại tới đây?”



“Trời mưa.” Nên hắn đến đón mẫu tử các nàng hồi cung.



Thâm ý trong mắt hắn giờ phút này không chút giấu giếm gửi đến nàng



Hai đứa nhỏ còn đang bên cạnh đâu. Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, mặt nóng nóng quay đi nhìn một góc xe ngựa.



Về tới trong cung mưa cũng chưa ngừng, trời mờ tối. Tô Khiêm Dương đi về Thừa Kiền cung một chuyến, lúc trở lại Chiêu Dương cung cũng đã tối hẳn. Sau cơn mưa, không khí thật mát lạnh.




Tương Như Nhân giúp hắn thoát áo choàng xong, bước tới đứng bên cửa sổ. Một trận gió lạnh ập tới khiến nàng hắt xì.



Tô Khiêm Dương đưa tay sờ trán nàng “Cảm lạnh?” Tương Như Nhân lắc lắc đầu, đóng cửa sổ lại “Gió lạnh thổi thôi. Hoàng thượng mới đừng nên bị cảm lạnh.”



Vừa dứt lời lại hắt xì liên tiếp hai ba cái nữa khiến mắt ứa cả nước.



Tương Như Nhân hồng cái mũi, hai mắt ướt át, bộ dáng đáng thương. Lại vẫn tính mở miệng nói chuyện. Vừa hướng hắn đã trực tiếp hắt xì thêm cái nữa.



Thanh Đông nghe trong nội thất liên tiếp mấy tiếng hắt xì liền đi Thiện phòng sai người chuẩn bị canh gừng làm ấm người. Ở trong phòng lúc này, Tương Như Nhân một mặt ủy khuất nhìn Tô Khiêm Dương “Ngài không có việc gì chứ?” Dứt lời lại là một cái nữa.



“Trẫm không sao, nhưng ngươi thì có.” Tô Khiêm Dương từ gian rửa mặt bước ra, thấy nàng hắt hơi nhiều vậy, khẳng định là đã cảm lạnh rồi.



Tương Như Nhân hắt hơi đến chảy cả nước mắt, đứng không nổi nữa. Bước ra gian ngoài, Thanh Đông bưng lên canh gừng cho nàng.



Còn chuẩn bị một chén cho Tô Khiêm Dương. Nhưng hắn uống được hai hớp nhỏ liền thôi. Hắn không thích mùi gừng lắm.



Uống xong hết một chén canh gừng, bụng Tương Như Nhân thấy thoait mái hơn chút. Một lát sau đi vào nội thất, nàng rốt cuộc đã ngừng hắt hơi. Rửa mặt xong hai người lên giường ngủ. Mũi nàng còn hồng hồng, Tô Khiêm Dương nhìn buồn cười “Hy vọng không bị phong hàn. Ngày mai dậy để thái y xem mạch.”



Tương Như Nhân gật đầu rúc vào lòng hắn. Tô Khiêm Dương mỉm cười nhéo nhéo cái mũi nàng. Tắt đèn, đi ngủ. . .




Ngày hôm sau, hoàng thượng cảm nhiễm phong hàn.



Tương Như Nhân uống xong chén canh gừng hôm sau thức dậy cảm lạnh đã đỡ hẳn. Nhưng Tô Khiêm Dương lúc tỉnh dậy thì đã thấy hơi đau nửa đầu, cả người nặng nề không thoải mái.



Đi thượng triều, nghe các đaii thần nói Tô Khiêm Dương thấy có chút choáng váng. Đến sau Trần Phụng cũng phát hiện Hoàng thượng có gì khác lạ. Đợi hạ triều, về tới Thừa Kiền cung, truyền thái y xem mạch. Hắn một cái hắt xì trực tiếp thông báo đã bị nhiễm phong hàn, còn phát sốt.



Bên này Chiêu Dương cung khi Tương Như Nhân nghe tin tức hoàng thượng bị phong hàn thì cảm giác đầu tiên là bản thân đã lây bệnh cho hoàng thượng.



Ngày hôm qua hắt hơi nhiều như vậy, còn vài cái trước mặt hắn. Sau đó nàng uống hết một chén lớn canh gừng. Nhưng hoàng thượng lại không chịu uống hết. Nửa đêm nàng bị nóng đá chăn. Sáng dậy nàng là không sao nhưng hoàng thượng thì trực tiếp đổ bệnh.



Mang theo Thanh Đông đi Thừa Kiền cung thăm hoàng thượng, Tương Như Nhân lại bị chặn ở ngoài điện. Trầm Phụng trước hết giọng bình thường hồi bẩm “Hoàng thượng tạm thời không gặp ai.” Sau đó lại nhỏ giọng giải thích với Tương Như Nhân “Hoàng thượng mới uống thuốc xong, vừa nằm xuống. Vẫn là không tin như vậy liền bị bệnh. Nương nương ngài về trước đi.”




Đây là bản thân tự tức chính mình sao.



Tương Như Nhân chút dở khóc dở cười giao thực hộp cho Trần Phụng “Vậy phiền Trần công công đưa vào.”



Trần Phụng gọi cái tiểu thái giám tạm canh cửa, mình mang đồ vào. Tương Như Nhân dẫn người quay về. Trên đường còn gặp không ít phi tần đi thăm bệnh.



Nhưng hoàng thượng là không gặp bất kì ai. Ngay cả hoàng hậu cũng bị cự tuyệt ngoài cửa điện.



Hôm sau Tô Khiêm Dương đã đỡ sốt nhưng phong hàn người còn mệt, nói chuyện giọng khàn đặc nên thời điểm thượng triều thì sai Trần Phụng đi tuyên cáo hắn ôm bệnh nhẹ nên vắng mặt, mọi người giải tán.



Trần Phụng vừa nói xong thì các quan viên đều ào ào quan tâm thân mình hoàng thượng.



Thái hậu để Trưởng công chúa qua xem một chuyến. Đã là ngày thứ hai, cũng không thể lại ngăn đón nên Trưởng công chúa được mời vào trong. Tô Khiêm Dương ngồi tại kia, cái mũi hơi hồng, đang xem tấu chương.



Trưởng công chúa nhìn bộ dáng này của hắn, nhất thời không nhịn được cười lên tiếng “Hoàng thượng còn nhớ lúc năm tuổi bị phong hàn không?” Lúc đó cùng bộ dáng bây giờ thật giống nhau, có điều là phiên bản lớn.



“Trưởng tỷ thăm xong là có thể về trả lời mẫu hậu đi. Ngày mai trẫm đã có thể thượng triều.” Tô Khiêm Dương giọng trả lời thật khàn. Hoàng thượng còn coi trọng hình tượng, sao có thể như vậy lên triều đâu.



“Hôm qua ra cung?” Trưởng công chúa ngồi xuống, để cung nữ đi théo lấy ra một chén thuốc vừa đôn xong đưa qua “Uống đi. Ngày mai sẽ tốt thôi.”



Tô Khiêm Dương uống xông nhướng mày. Trưởng công chúa nở nụ cười “Buổi tối ngủ một giấc cho tốt. Sáng nay mẫu hậu còn hỏi ta ngươi rất ít sinh bệnh, sao bỗng nhiên liền sốt.”



Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn nàng. Trưởng công chúa vẻ mặt chế nhạo “Được rồi. Ta nói với mẫu hậu mấy ngày nay ngươi bận rộn nên thân mình mệt mỏi, hơi không lưu tâm bệnh cũng là bình thường.”



Nghe nàng nói như vậy, Tô Khiêm Dương mới gật gật đầu, nói một bộ nghiêm trang “Trẫm hôm qua ra cung là có việc, tiện đường cùng quay về với quý phi thôi.”



Trưởng công chúa đáy mắt là hiểu rõ. Không thừa nhận thì thôi. Nàng là tỷ tỷ còn không nhìn ra được sao. Thu lại chén thuốc rời khỏi Thừa Kiền cung, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi...



Nửa canh giờ sau, bên Chiêu Dương cung Tương Như Nhân gặp Trần Phụng lại đây truyền chỉ. Hoàng thượng thân mình không khỏe, gọi nàng đến thị tật...