Tương Thác Tựu Thác

Tương Thác Tựu Thác - Chương 7




Xa xa xuất hiện một thân hình cao lớn, cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể thấy cơ thể bên trong nhất định rất tráng kiện, loại đàn ông mà hắn muốn phải là loại kia kìa.



Vu Nhân Trí lảo đảo đứng lên, tuy người đàn ông kia đang đứng nói chuyện trong bóng tối, nhưng hắn chỉ mới tiến lên vài bước đã phát hiện ngay y chính là Phong Chú Ngôn.



Cho dù tối như vậy, hắn vẫn nhận ra là Phong Chú Ngôn, dù sao hắn cũng đã bị y nhìn thấy hết, thay lời khác mà nói, hắn cũng thấy hết của Phong Chú Ngôn, cho dù y hóa thành tro bụi hắn cũng có thể nhận ra được.



Mà Phong Chú Ngôn đang nói chuyện với một kẻ dáng vẻ trông thật đê tiện khiến hai mắt hắn muốn phát hỏa, hai người chỉ đứng nói chuyện thì thôi đi, tên kia còn dám nắm tay nắm chân Phong Chú Ngôn, chỉ kém không quấn cả thân thể vào thôi.



Thân thể của Phong Chú Ngôn há có thể cho ngươi sờ loạn! Một cỗ tức giận bùng lên, mà cái tên Phong Chú Ngôn đáng chết kia thế nhưng cũng tùy ý hắn sờ tới sờ lui, hơn nữa tên kia còn xoa bóp lung tung, y rốt cuộc có điên hay không a? Như thế nào có thể tùy ý để cho một tên đàn ông loạn thất bát tao sờ tới sờ lui chứ.



Bọn họ không chỉ sờ sờ nhu nhu mà thôi, tên kia còn dùng hai tay ôm chặt lấy Phong Chú Ngôn, hôn Phong Chú Ngôn, đứng xa xa mà nhìn, cũng biết bọn họ đang hôn thật, hắn tức giận đến toàn thân phát run, Phong Chú Ngôn chết tiệt dám ở trước mặt hắn cùng một người đàn ông khác hôn đến chết đi sống lại, y là đem hắn trở thành người chết sao?



Hắn bước dài tới đó, đại khái là quá mức tức giận nên hắn cơ hồ đã hết say rượu, trong lòng chỉ toàn là tức giận, còn có một chút buồn bã.「 Uy!」



「 Ân?」



Tên đàn ông kia quay sang Vu Nhân Trí, Vu Nhân Trí không chút suy nghĩ tung ra một quyền ngay giữa mũi đối phương, đối phương vừa nhảy dựng vừa thét lên, tiếng kêu vừa bén nhọn lại chói tai làm màng nhĩ của hắn xém chút thủng luôn, lại cũng làm tâm tình hắn sảng khoái không ít.



「 Tiểu Trí?」



Phong Chú Ngôn ngạc nhiên nhìn Vu Nhân Trí, thật giống như không thể tưởng tượng Vu Nhân Trí sẽ xuất hiện tại chỗ này, mà đối phương cũng quyết không yếu thế một tay đánh lên mặt Vu Nhân Trí.「 Đáng giận, ngươi muốn làm gì?」



Vu Nhân Trí dùng hết khí lực đánh một quyền vào kẻ kia, dám cướp đàn ông của hắn, muốn chết a.「 Hỗn đản! Đàn ông của ta, ngươi cũng dám tranh?」



Thấy hai người kia đang muốn đánh đến long trời lở đất, Phong Chú Ngôn vội đỡ lấy nắm tay của Vu Nhân Trí, Vu Nhân Trí tức giận đến giơ chân, nước mắt cũng tức giận chảy ra.



Phong Chú Ngôn không cho hắn đánh tên này, xem ra y đã tìm được tân hoan, căn bản là không cần hắn, hơn nữa y còn muốn bảo hộ người này, tức là người này còn quan trọng hơn hắn.



Hắn rất muốn khóc to lên cho hả, nếu không phải còn một chút tự tôn, hắn đã khóc òa lên.



Hắn còn không phát hiện mình đang khóc, miệng cũng đã có vị mặn của nước mắt, ác, đáng chết, hắn hiện tại lại biến thành quỷ yêu khóc, vì Phong Chú Ngôn mà ăn dấm chua, lại còn cùng một tên đàn ông đánh nhau, mà Phong Chú Ngôn còn không thèm để ý đến hắn, hắn quả thực khó coi đến cực điểm!



「 Tiểu Trí!」



「 Đừng gọi tôi……」 Hắn sao lại đáng giận như vậy.



Hắn xoay người định bỏ đi, lại rơi vào trong lòng Phong Chú Ngôn, Phong Chú Ngôn nắm tay hắn kéo vào trong lòng, hắn tị thế loạn lưu mà dùng áo của Phong Chú Ngôn như giấy vệ sinh lau nước mắt.



Phong Chú Ngôn một tay ôm lấy hắn, một tay lấy ví rút tiền mặt ra, đưa cho người kia.「 A Nhã, thật có lỗi.」



Người kia rốt cục cũng không tái truy đánh nữa, nhưng hắn yết hầu cô lỗ cô lỗ hai tiếng lộ ra quái âm nói:「 Chính là hắn a.」



Phong Chú Ngôn tương bì giáp phóng nhập khẩu đại (hem hỉu), lại ôm Vu Nhân Trí, y mơ hồ không rõ nói:「 Ân, hắn chính là Tiểu Trí.」



「 Anh cũng thật không có mắt.」 Người gọi A Nhã kia phát ra một trận quái thanh, liền xoay người rời đi, trước khi bỏ đi còn nói:「 Nếu cần thì cứ đến tìm tôi, tôi vẫn có thể làm tình nhân của anh.」



Nghe thế, Vu Nhân Trí tức giận đến rút giày định ném hắn, một bên tức giận la hét:「 Không đến lượt ngươi a.」



A Nhã hai mắt thu hẹp lại, liếc hắn một cái, sau đó không quay đầu lại tiêu sái rời đi. Lúc đó Abbey đã say đến mức nằm ngủ luôn ở ven đường, mà hắn thì đang ở trong lòng Phong Chú Ngôn, khóc ướt cả áo của y.



「 Em khóc vì tôi?」 Lời nói của Phong Chú Ngôn đầy ngạc nhiên.



Hắn rống to phản bác, chỉ có điều thanh âm mang theo tiếng nấc hoàn toàn không có chút uy lực nào, càng huống chi trong tay hắn còn cầm chiếc giày chưa kịp ném, hắn vội vàng mang lại vào chân.



「 Không phải, tôi đây là bị cát rơi vào mắt……」



Phong Chú Ngôn đưa tay ôn nhu lau nước mắt cho hắn, lệ dịch của hắn thấm ướt bàn tay ấm áp của y, Phong Chú Ngôn khẽ cúi xuống định hôn hắn, hắn tức giận đẩy y ra.



「 Anh vừa mới hôn tên kia, tôi không cho anh hôn tôi.」 Phong Chú Ngôn ngốc lăng, hắn khóc òa lên:「 Anh phải súc miệng sạch sẽ mới có thể hôn tôi!」



「 Tiểu Trí!」



Phong Chú Ngôn dùng thanh âm ngọt ngào lại mang theo bi thương nhẹ nhàng gọi hắn, làm Vu Nhân Trí rốt cuộc không thể nhẫn nại dùng sức đánh vào ngực y,「 Anh là tên hỗn đản, thượng tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ? Chỉ đưa một ngàn vạn là xong à, Vu Nhân Trí tôi là loại người dễ dàng dùng tiền mua như vậy sao?」



Rõ ràng lúc trước chính miệng hắn đòi một ngàn vạn, nhưng hắn hiện tại hoàn toàn không nhận sai, tóm lại hết thảy đều là lỗi của Phong Chú Ngôn, tất cả đều là y làm mình khóc, cũng là y khiến mình trở nên đa sầu đa cảm, hại mình không chỉ xem loại chương trình mà trước kia tuyệt đối sẽ không xem mà còn khóc nức nở, đều là y khiến mình trở nên quỷ dị như vậy.



「 Anh yêu em, Tiểu Trí.」



Vu Nhân Trí nghe câu này, nước mắt rơi càng nhanh hơn, chỉ một câu này đã làm hắn tâm hoảng ý loạn, càng làm cho ngực hắn đầy ấm áp, hại hắn càng muốn khóc.



Ác! Hỗn đản, đều là y, làm hắn biến thành quỷ yêu khóc, nhưng mà hắn vừa khóc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.



「 Anh dám nói dối, tôi liền đánh anh, ô ô…… Nói lại lần nữa xem.」



「 Anh yêu em.」



「 Nói lại lần nữa.」 Mới nghe hai lần mà thôi, một chút cũng không thấy thỏa mãn, chịu nhiều ủy khuất như vậy, hắn đương nhiên phải nghe thật nhiều lần a.



「 Anh yêu em.」



Vu Nhân Trí ở trong lòng y cảm động đến khóc khóc đề đề, Phong Chú Ngôn nói y yêu hắn a, hắn đã sớm biết y mê luyến thân thể hắn mà, hắn quả nhiên không đoán sai.「 Nói thêm nhiều lần nữa a.」



「 Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em.」



Vu Nhân Trí hôn lên đôi môi Phong Chú Ngôn, cảm giác cứng rắn mang chút nhu nộn, làm hắn càng khó khống chế, sớm đã quên chuyện hắn muốn y súc miệng, hắn yếu đuối khóc ròng nói:「 Anh gạt tôi, bằng không anh sao lại không thèm nghĩ tới tôi như thế nào đã đem tôi điều đi xa như vậy, mỗi ngày đều không nhìn được anh.」



Hắn đã chủ động, Phong Chú Ngôn cũng không còn ngại ngần gì mạnh mẽ tách môi hắn ra mà nồng nhiệt hôn, lập tức giải thích nguyên nhân y vì cái gì phải làm như vậy.



「 Anh nghĩ rằng em không muốn nhìn thấy anh, Tiểu Trí, anh nhiều năm như vậy luôn luôn nghĩ đến em, em lại một chút cũng không nhớ ra anh.」



「 Cái gì? Trước kia tôi đã từng gặp anh sao?」 Lần này tới lượt Vu Nhân Trí kinh ngạc, gặp qua mãnh nam anh tuấn thế này, hắn đáng lý sẽ không quên a.



Phong Chú Ngôn dùng cánh tay khóa hắn lại trong lòng, lộ ra vẻ thất vọng,「 Em đã quên rồi, chúng ta đã từng học chung tiểu học, khi đó anh theo họ mẹ, họ Phương.」



Vu Nhân Trí nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, hắn hoàn toàn nghĩ không ra, hắn rời khỏi trường đã lâu như vậy, ai mà nhớ rõ a.



Nhưng tốt nhất là đừng để cho Phong Chú Ngôn biết hắn nghĩ không ra, bọn họ thật vất vả mới cải thiện được quan hệ, nói không chừng lại thay đổi a, nghĩ vậy, hắn quyết định thay đổi đề tài, tốt nhất là làm Phong Chú Ngôn quên đi chuyện này, mà phương pháp hữu hiệu nhất để cho đàn ông quên đi mọi chuyện thì chỉ có một a!



Hắn giữ chặt vai Phong Chú Ngôn, hôn càng kịch liệt, một bên sá ách nói:「 Em cái gì cũng không muốn nghĩ, em chỉ muốn anh, Ngôn, em muốn …với anh, trên giường.」



Hắn không chỉ hôn kịch liệt, còn dùng đùi ma xát hạ bộ của Phong Chú Ngôn, cảm nhận được bộ vị mẫn cảm của Phong Chú Ngôn đã bị hắn làm cho dần dần ngạnh lên.



「 Tiểu Trí……」



「 Ngôn……」



Phong Chú Ngôn ôm lấy hắn, đưa hắn mang lên xe, y vui sướng nói:「 Em nhận ra anh rồi sao? Tiểu Trí.」



「 A a……」



Hắn phát ra âm thanh ậm ừ, Phong Chú Ngôn vẫn còn muốn hỏi a, hắn một chút cũng không muốn nói tiếp, bởi vì bây giờ hắn đối với Phong Chú Ngôn một điểm ấn tượng cũng không có, sau khi về nhà hắn phải đi tìm lại album kỷ niệm tốt nghiệp tiểu học– nếu hắn còn chưa vứt mất, khi đó tra ra Phong Chú Ngôn là ai mới được, đến lúc đó hẵng cùng y ôn lại chuyện cũ.truyện đam mỹ hoàn




Quan trong nhất là bây giờ phải làm y vấn đông vấn tây, chứ không hỏi chuyện đó nữa, cho nên hắn cúi người, kéo khóa quần của Phong Chú Ngôn ra rồi dùng miệng liếm mút, tay cũng nhu lộng.



「 Tiểu Trí, anh đang lái xe……」 Y phát ra thanh âm rên rỉ thống khổ.



「 Anh cứ làm việc của anh, ngô ngô……」 Miệng hắn lấp đầy phân thân của Phong Chú Ngôn, lời nói mơ hồ không rõ.



Đây là lần đầu tiên hắn giúp đàn ông làm việc này, còn tại trên xe làm, xem như rất khó khăn, hắn cũng không tin hắn tốn sức như vậy mà Phong Chú Ngôn còn có thể nhiều lời được nữa.



Hắn cảm giác đùi Phong Chú Ngôn nhanh chóng mở rộng ra, hắn càng ngậm sâu, Phong Chú ngôn càng thở dốc, như hắn đoán, y đã không còn nói thêm gì nữa gì, hoàn toàn bị ý niệm “muốn làm” vây hãm.



Dừng lại xuống xe, hai người liền thẳng đến thang máy, tại thang máy, Phong Chú Ngôn cuồng hôn hắn làm hắn gần như hôn mê, chờ đến khi hắn ý thức được tình hình xung quanh thì hắn đã nằm ở trên một chiếc giường lớn, hắn không hiểu được mình làm sao mà vào được trong phòng nữa, mà dù sao đi nữa thì hiện tại làm tình quan trọng hơn.



Hắn tích cực lấy tay vuốt ve trước ngực Phong Chú Ngôn, thực rắn chắc a, mỗi một vị trí trên người y đều khiến hắn nước miếng chảy ròng ròng, hắn sờ xuống dưới, vuốt ve đồn bộ cường kiện của Phong Chú Ngôn, Phong Chú Ngôn thở dốc đè hắn lên trên giường.



「 Em nhớ ra anh chưa? Tiểu Trí, chúng ta cùng bị đánh trên một cây cầu lớn, anh nói chờ anh lớn lên, kiếm thật nhiều tiền, anh sẽ bảo vệ em.」



Hắn đã từng bị bắt nạt trên cầu sao? Sao hắn không có chút ấn tượng nào, hắn còn nhớ rõ mình là tiểu bá vương âm hiểm, chuyên môn mang một đám đệ tử dưới tay đi bắt nạt người khác mà.



「 Ân…… a a…… a……」



Phong Chú Ngôn thoát hạ quần hắn, kéo quần lót ra, Phong Chú Ngôn chỉ là lấy tay vuốt ve mà thôi, hắn liền phát ra kiều ngâm thanh.



「 Sau khi cha anh nhận anh, liền mang anh đi, anh sang Mỹ, nhưng anh không có một ngày không nghĩ tới em, anh thề phải trở nên rất giàu có, sau đó cho em một cuộc sống thật giàu sang.」



Hắn chủ động mở ra hai chân, đặt ở hạ thân Phong Chú Ngôn, vặn vẹo thân thể mình, hắn muốn Phong Chú Ngôn lại dùng thứ nóng bỏng kia tiến vào thân thể của mình, lặp lại rút ra tiến vào, thỏa mãn tình dục của hắn.



「 Anh không quên em, Tiểu Trí, anh mỗi ngày đều nghĩ tới em, nghĩ có thể với em cùng một chỗ như vậy.」



Y rốt cục cổ động yêu thân, tiến vào trong vơ thể Vu Nhân Trí, Vu Nhân Trí run rẩy tiếp nhận vật cường thế nhiệt ngạnh kia lọt vào, y dùng lại một chút, rồi đột nhiên thúc mạnh vào, hắn liền cắn vào tay Phong Chú Ngôn, sau đó anh anh khóc, khoái cảm điên cuồng chiếm đầy thân thể hắn.



「 Anh chỉ nghĩ đó là tình cảm ngây ngô của con nít, cho nên mới đối với em nhớ mãi không quên, nhưng sau khi gặp lại em cảm giác càng mãnh liệt, Tiểu Trí, anh yêu em, anh biết cả đời này anh chỉ yêu mình em.」



Hắn không nghĩ tới Phong Chú Ngôn vốn ít nói, nhưng khi nói lời yêu lại nhiệt tình mênh mông, toàn lời có cánh, Vu Nhân Trí cơ hồ vựng huyễn vì yêu ngữ của y, khiến hắn càng nhiệt tình hơn.



「 Ngôn, em muốn…… em muốn……」 Hắn sắp không nhịn được nữa.




「 Chúng ta cùng nhau……」 Y nhẹ nhàng đáp.



Cơ thể hắn run rẩy, sắp sửa không nhịn được mà tiết ra, Phong Chú Ngôn thúc thêm một cái cuối cùng làm hắn hét lên một tiếng khàn khàn, sau đó Phong Chú Ngôn mới phủ phục trên người hắn.



Ánh mắt hắn mông lung nhìn Phong Chú Ngôn, bên trong tất cả đều là tìm được cao triều nước mắt, lập tức Phong Chú Ngôn hôn nhẹ lên môi hắn,「 Anh cho rằng em không muốn anh, cho nên anh mới tự bạo tự khí đi tìm A Nhã……」



「 Đừng ở trước mặt tôi gọi tên người khác!」



Hai người tình nhiệt qua đi, thân thể cảm thấy rất thư thích, Vu Nhân Trí dụng quyền đánh nhẹ lên trán Phong Chú Ngôn, thận trọng cảnh cáo,「 Em đang nằm ở trong lòng anh, anh còn dám gọi tên người đàn ông khác, đương nhiên, phụ nữ khác cũng không cho phép.」



Hắn ăn dấm chua, làm Phong Chú Ngôn mỉm cười, Vu Nhân Trí nhịn không được ôm oán,「 Anh cười lên trông đẹp như thế, tại sao khi ở văn phòng luôn trưng ra bộ dáng lãnh khốc vậy, gặp em cũng không thèm liếc mắt đến em một cái, hại em nghĩ rằng anh chỉ muốn thân thể của em, nên mỗi lần lên giường, anh mới nhiệt tình, còn sau khi xuống giường liền trở thành không quen biết.」



Phong Chú Ngôn trên mặt có chút phiếm hồng nói:「 Anh không thể nhìn em, Tiểu Trí, anh vừa thấy em thì sẽ mất đi thần trí, chỉ muốn đem em đè lên giường thôi.」



「 Kia có khoa trương lắm không?」



Vu Nhân Trí mới hỏi một câu, lập tức thấy biểu tình của Phong Chú Ngôn khiến hắn hiểu vừa rồi y nói thật, hắn kinh ngạc nói:「 Có chuyện này thật à?」



Phong Chú Ngôn gật đầu,「 Cho nên anh căn bản là không dám nhìn em, nhìn thấy em, anh sẽ không làm việc được.」



Nguyên lai khi y đi làm thì ánh mắt lãnh nhược băng sương là như vậy a, Vu Nhân Trí liếm liếm môi, như xuân phong phớt qua hai gò má cười khẽ nói,「 Nguyên lai anh mê luyến em như vậy a?」



「 Tiểu Trí, anh yêu em.」



Vừa rồi bởi vì đang làm tình, tâm tình kích động, cho nên còn bắt Phong Chú Ngôn lặp đi lặp lại yêu ngữ, nhưng hiện tại hai người đã làm xong, nằm ở trên giường ôm ấp thân mật, còn có chút tu nhân, Vu Nhân Trí trong lòng thiết hỉ, nhịn không được thẹn thùng nói:「 Đừng nói nữa, thực dọa người a.」



Phong Chú Ngôn hai tay ôm lấy hắn, hết hôn lại vuốt ve sau lưng hắn, làm cho hắn lại có cảm giác, hắn quay người lại, hôn ngược lại Phong Chú Ngôn, nhịn không được mà đem vấn đề mình luôn canh cánh trong lòng ra hỏi:「 Còn…… Phi Sầu tiểu thư thì sao?」



「 Phi Sầu tiểu thư?」



Mặt Phong Chú Ngôn lập tức đỏ ửng, hắn chẳng qua mới gọi tên mà thôi, thế nhưng mặt Phong Chú Ngôn lại đỏ lên ngay, Vu Nhân Trí lập tức đẩy y ra, hắn tức giận mắng:「 Anh cùng Phi Sầu có tình cảm đúng không? Bằng không sao cứ mỗi lần nhắc tới hắn, mặt anh liền đỏ lên ngay? Anh chưa từng như vậy đối với tôi.」



Nói đến chuyện này, hại hắn kích động muốn khóc, Phong Chú Ngôn mới thận trọng nói:「 Anh cùng Phi Sầu tiểu thư căn bản là không có khả năng, nghề nghiệp của Phi Sầu là tâm linh, nghe nói hắn tính rất đúng, anh thỉnh giáo hắn nên làm sao mới có được trái tim của em, hắn cho anh vài lời khuyên rất hiệu quả.」



「 Hắn là nhà tâm linh?」



Thu hồi nước mắt, Vu Nhân Trí giơ nắm tay đánh vào ngực Phong Chú Ngôn,「 Anh gạt tôi, bây giờ làm gì còn cái gì mà tâm linh, anh đừng nghĩ cứ tùy tiện nói loạn lên là tôi có thể cho anh qua cửa, nói, anh là không phải đem hắn làm chính, đem tôi làm bé, đừng nghĩ đến lấy linh dị giáo sư thần mi kia là có thể lừa tôi, trên đời này không có tâm linh gì hết!」



Phong Chú Ngôn vội vàng lui về phía sau, y không dám đánh lại, chỉ có thể để hắn đánh, nhưng mà Vu Nhân Trí dùng sức không nhỏ mà đánh y rất đau, y vội vàng giải thích.



「 Tiểu Trí, anh nói thực mà, khi đó anh vừa mới về nước, vừa mới tìm được em, anh thực lo lắng không biết nên làm thế nào thì em mới yêu anh, hơn nữa theo điều tra mà nói, kinh nghiệm phụ nữ của em rất nhiều, anh sợ em căn bản là không bao giờ muốn quan hệ với một người đàn ông như anh, cho nên khi anh nghe nói Phi Sầu tiểu thư tính rất chuẩn, anh liền dùng ba ngàn vạn để nhờ hắn.」



「 Gì cơ?」



Vu Nhân Trí ngốc đến ngây người, Phong Chú Ngôn thẳng thắn nói:「 Là thật mà, Phi Sầu tiểu thư là nhà tâm linh nổi tiếng hàng đầu thế giới, anh chờ nửa năm mới được gặp hắn, đáng lý ra phí tư vấn phải đến năm ngàn vạn, nhưng hắn thấy vấn đề này cũng không lớn lắm, cho nên chỉ lấy ba ngàn vạn mà thôi.」



「 Ba ngàn vạn! Anh là tên đầu heo, anh thế nhưng liền đễ dàng lấy ba ngàn vạn đưa cho người khác, trong đầu anh toàn là thỉ (phân) sao hả? Anh thật ngu ngốc!」



Vu Nhân Trí tức giận đến phá khẩu mắng to, ba ngàn vạn lận a, mà Phong Chú Ngôn thâm tình nhìn hắn nói:「 Chỉ cần tìm được em, sáu ngàn vạn cũng không quan trọng a.」



「 Cái gì? Như thế nào lại biến thành sáu ngàn vạn?」



Vu Nhân Trí dùng ánh mắt muốn giết người nhìn y, người kia ỷ rằng có tiền, không đem số tiền như vậy để vào mắt, cái gì mà bảo là “Chỉ cần tìm được em, sáu ngàn vạn cũng không quan trọng” chứ, suy nghĩ của người này chẳng biết bị cái gì mà ngốc đến cấp K vậy.



「 Anh xin lời khuyên của Phi Sầu tiểu thư hai lần, một lần là gặp em lúc trước, một lần là gặp em lúc sau, còn có một lần là hắn chủ động tìm anh, cho nên lần đó không cần tính tiền.」



「 Anh không cần nói nữa, bổn đản, càng nói tôi càng sinh khí, sáu ngàn vạn lận a, anh có biết sáu ngàn vạn có thể làm được những gì? Có thể mua thiệt nhiều thiệt nhiều danh bài, có thể ăn được thiệt nhiều đồ ăn ngon.」



Phong Chú Ngôn lại hôn hắn vài cái, thâm tình khoản khoản biểu tình không có một tia hối hận,「 Chỉ cần tìm được em, cái gì cũng không quan trọng.」



Vu Nhân Trí lệ nóng doanh tròng, cũng không hiểu chuyện này là như thế nào, dù sao hắn siêu cảm động là được, hắn ngăn chận Phong Chú Ngôn, hơi thở dồn dập nói:「 Hỗn đản, anh làm em lại muốn nữa, chúng ta tái làm một lần.」



Hắn ngăn chận môi Phong Chú Ngôn, lại làm tình kịch liệt thêm một lần nữa, sau đó hắn ôm lấy Phong Chú Ngôn, Phong Chú Ngôn hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của hắn nói:「 Anh không biết em yêu ăn dấm chua như vậy, Tiểu Trí, chẳng qua khi em ăn dấm chua trông thật đáng yêu.」



「 Đừng nói nữa, mất mặt quá.」



Hắn giấu mặt vào lồng ngực Phong Chú Ngôn, hai người lại ở trên giường làm thêm một lần, khiến cho hắn rất đau, thí thí đau muốn chết, nhưng là trái tim lại tràn đầy tình yêu khiến hắn rất mãn nguyện.



——————————————



Chương sau bắt đầu ngược òi>