Xế chiều hôm đó, vì Lý Cảnh Mộ yêu cầu, Tiêu Vũ Triết dẫn cậu tới bệnh viện.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Hàm, Lý Cảnh Mộ có chút khiếp sợ. Cậu biết đối phương rất đẹp nhưng không ngờ đẹp đến vậy. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mặc dù đang bị thương nằm ở trên giường nhưng không thể che dấu sự kiêu ngạo và quý khí của hắn.
Lý Cảnh Mộ không nhịn được mà nhìn về phía Tiêu Vũ Triết, cậu lại một lần nữa hoài nghi rằng anh đã coi trọng điều gì ở mình. Khi lấy cậu ra so sánh với Hạ Hàm, bọn họ quả thực là một trời một vực.
Tựa như biết cậu đang suy nghĩ gì, Tiêu Vũ Triết cười khẽ và nhéo mũi cậu, ý bảo cậu đừng nghĩ nhiều nữa.
Nhìn thấy người thật việc thật rồi, Lý Cảnh Mộ đã biết vì sao Tiêu Vũ Triết đã nói rằng muốn yêu thương và chiều chuộng người này, cho dù hắn có coi trời bằng vung cỡ nào cũng muốn dành trọn yêu thương. Người như hắn, xinh đẹp đến nỗi khiến người khác không tự chủ được mà muốn yêu chiều.
Lý Cảnh Mộ còn chưa bình ổn được nỗi khiếp sợ khi thấy Hạ Hàm, người nằm trên giường đã phóng mắt đao lại đây, “Triết, đây là người mà anh đã nói đấy à? Hừ, mắt nhìn của anh ngày càng kém rồi đấy, người như vậy cũng yêu được, không thấy nó làm giảm phẩm cách của anh sao?”
… Lý Cảnh Mộ không biết nói gì nữa. Người này thật độc miệng.
Biết Hạ Hàm là loại người có thể nóng nảy vì việc bé như con kiến, Tiêu Vũ Triết cũng không nói nhiều với hắn. Anh kéo tay Lý Cảnh Mộ, anh tỏ ra muốn rời đi và nói, “Đấy, anh đã nói với em rồi, nói gì với cậu ta cũng chẳng được đâu, chúng ta vẫn là đi đi thôi.”
Kết quả, những lời này chọc giận Hạ Hàm. Hắn cầm lấy quả táo đầu giường và ném về phía Lý Cảnh Mộ, “Anh nghĩ rằng đây là vườn bách thú à? Nhìn một cái rồi đi!?”
“Hạ Hàm, cậu đủ rồi đấy!”
Tiêu Vũ Triết nhanh tay lẹ mắt mà kéo Lý Cảnh Mộ, quả táo nện vào tường và méo mó, lăn lông lốc. Lý Cảnh Mộ nhìn quả táo và cũng trầm mặc một hồi. Xem ra Tiêu Vũ Triết nói di động bị ném hỏng cũng không phải nói dối.
Hạ Hàm chỉ vào Lý Cảnh Mộ, châm chọc khiêu khích, “Loại người như thế cũng xứng đáng để anh nổi nóng với em à?”
Tiêu Vũ Triết không để ý tới hắn, trực tiếp nhìn Lý Cảnh Mộ, vẻ mặt bất đắc dĩ, tựa hồ muốn nói xem đi, anh đã nói em đừng đến rồi mà, người như thế sao mà thuyết phục nổi.
Chính là Lý Cảnh Mộ vẫn quyết định lưu lại, cậu tiến lên một bước và nói với người nằm trên giường: “Tôi có thể nói chuyện với anh không?”
Hạ Hàm ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu, “Bằng cậu cũng xứng à!”
Tiêu Vũ Triết không thể đứng đây nổi nữa, lôi kéo Lý Cảnh Mộ muốn đi. Hạ Hàm nhất thời giận dữ, vỗ giường kêu lên: “Triết, anh không thể đi, anh lưu lại cho em! Bằng loại người này cũng xứng để anh không nhận điện thoại của em cả một ngày à!?”
Tiêu Vũ Triết dừng bước lại, nghiêng người và nói với hắn: “Hạ Hàm, lúc trước là cậu bảo tôi cút, giờ lại chính cậu bảo tôi quay về, thực xin lỗi, tôi đã cút xa rồi.”
Nói xong, anh kéo tay Lý Cảnh Mộ rồi đi luôn. Nhưng hai người mới đi đến lầu một của bệnh viện thì đã có người thở hồng hộc đuổi theo bọn họ, nói Hạ Hàm tìm bọn họ.
Tiêu Vũ Triết vốn không muốn để ý, nhưng người này còn nói: “Anh Hạ muốn nói chuyện với ngài Lý.”
Lý Cảnh Mộ dừng bước lại.
Tiêu Vũ Triết nhìn cậu hồi lâu, rồi bất đắc dĩ mà hít sâu vào một hơi.
Cuối cùng bọn họ lại quay về trước cửa phòng bệnh. Nhưng khi hai người muốn cùng đi vào thì người kia lại ngăn Tiêu Vũ Triết, nói: “Anh Hạ chỉ muốn gặp ngài Lý thôi.”
Tiêu Vũ Triết nhíu mày, anh đang muốn nói gì đó thì bị Lý Cảnh Mộ cản lại.
“Không sao đâu anh. Em không phải một đứa trẻ, sẽ không để hắn tổn thương đến mình đâu.”
“Chính là —— “
Lý Cảnh Mộ mỉm cười với anh, “Yên tâm đi, Vũ Triết. Chỉ cần anh không buông tay, em cũng sẽ không từ bỏ.”
Nghe vậy, Tiêu Vũ Triết trong tim nóng lên, anh nắm chặt lấy tay cậu.
Cuối cùng Lý Cảnh Mộ đẩy cửa đi vào, chỉ mình cậu. Hạ Hàm im lặng mà nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh đến mức làm người ta tưởng rằng con người nóng nảy lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chờ đến khi cậu đứng ở trước giường, Hạ Hàm quay đầu nhìn cậu, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng. Lý Cảnh Mộ còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì hắn lạnh nhạt liếc cậu, nói: “Cậu muốn bao nhiêu cứ tùy tiện ra giá đi.”
truyện đam mỹ online Lý Cảnh Mộ sửng sốt.
Hạ Hàm bình tĩnh như đang nói chuyện làm ăn với một người khách, “Chỉ cần cậu rời khỏi A Triết thì cậu muốn bao nhiêu cũng được.”
“Tôi…”
Không đợi cậu nói chuyện, Hạ Hàm lại nói: “Mặc kệ là cái gì, chỉ cần cậu muốn thì tôi đều sẽ cho cậu. Tiền, hay là địa vị? Cho dù tôi đem công ty trên tay tôi chuyển cho cậu cũng được! Bây giờ tôi có một công ty điện ảnh, còn là cổ đông của vài công ty lớn đã niêm yết trên thị trường, tài sản vượt qua bảy triệu đô, chỉ cần cậu muốn thì nó đều sẽ là của cậu hết!”
Lý Cảnh Mộ trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Anh hối hận?”. Hối hận đến mức chịu trả giá bằng sự nghiệp mà lúc trước đã vì nó mà từ bỏ Tiêu Vũ Triết.
“Cậu câm miệng!”
Câu hỏi của cậu khiến Hạ Hàm như một quả boom nổ tung, làm cho hắn không thể bình tĩnh được nữa.
“Cậu thì biết gì? Cậu hiểu được gì chứ? Cậu cảm thấy cậu có được A Triết sao? Cậu có biết hai chúng tôi ở bên nhau bao nhiêu năm không? Cậu có biết anh ấy có những thói quen gì không? Cậu có biết anh ấy đã làm gì cho tôi không?”
Hạ Hàm lạnh lùng mà cười, “Cậu chẳng biết gì cả. Nhưng tôi biết. Mười hai tuổi, tôi và anh ấy hôn nhau, mười sáu tuổi là lần đầu tiên vượt rào của chúng tôi. Anh ấy thích dính người lắm, anh ấy sẽ ôm tôi khi đi ngủ. Lúc cùng tôi ‘thân thiết’, anh ấy thích lấy trán dán lên trán tôi, sau đó lấy mũi cọ lên tôi. Anh ấy làm cơm Tây ngon nhất vì tôi thích ăn cơm tây. Anh ấy thích ăn nhất là cá sóc chua ngọt. Anh ấy thích mặc đồ cotton. Vết sẹo trên lưng anh ấy là do cứu tôi lúc hai đứa còn bé. Trên đùi anh ấy có một nốt ruồi. Lúc ân ái, anh ấy hay cắn người lúc kích động. Anh ấy từng nói sẽ bên tôi cả đời!”
“Mà cậu thì sao, cậu ở bên anh ấy được bao lâu? Cậu hiểu anh ấy được gì? Cậu cho là mình sẽ kiên trì được bao lâu? A Triết yêu tôi như thế, chúng ta đã bên nhau lâu như thế, bây giờ anh ấy chỉ giận tôi vì lúc trước tôi đã không hiểu chuyện, chờ anh ấy nghĩ thông suốt thì sẽ quay về bên tôi mà thôi!”
Lý Cảnh Mộ trầm mặc thật lâu. Đúng vậy, nghe thấy từng lời từng lời của Hạ Hàm nói ra, tim của cậu khó chịu muốn chết. Cậu ở bên anh chưa đủ lâu để hiểu tất cả về anh, còn rất nhiều chuyện cậu chưa biết tới, những chuyện trước kia của anh đều không có cậu tham dự… Thế nhưng, vậy thì đã sao…
“Đúng vậy, các anh đã từng rất yêu nhau, thậm chí còn hứa hẹn cả đời bên nhau, nhưng là do anh đã không cần anh ấy. Bằng không, bây giờ tôi đã không ở bên anh ấy.”
“Chẳng lẽ người sống trên đời không làm sai một hai chuyện hay sao?” Hạ Hàm đỏ mắt, rống lớn, “Chuyện lúc trước tôi là đã làm sai, bây giờ muốn sửa lại. Tôi biết anh ấy có thể trở về bên tôi!”
“Một người sống trên đời thật sự sẽ làm sai rất nhiều chuyện, chính là không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể cứu vãn.” Lý Cảnh Mộ nhìn hắn, “Lần này đến, tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng, Tiêu Vũ Triết bây giờ là người yêu của tôi. Nếu anh ấy còn yêu anh, anh ấy nhất định còn có thể chờ đợi anh. Nhưng bây giờ anh ấy đã lựa chọn sẽ ở bên tôi trọn đời, nó minh chứng rằng anh ấy không còn yêu anh nữa đâu, Hạ Hàm.”
Nói xong, Lý Cảnh Mộ dứt khoát xoay người rời đi, lưu lại Hạ Hàm mờ mịt thất thố, một mình trong phòng bệnh trống rỗng thất thanh khóc rống.
Trước khi đuổi theo Lý Cảnh Mộ, Tiêu Vũ Triết liếc nhìn người nằm trên giường bệnh lần cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, cuối cùng anh vẫn không quay đầu lại mà rời đi.
Một người sống trên đời thật sự sẽ làm sai rất nhiều chuyện, chính là không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể cứu vãn.
Lý Cảnh Mộ quyết định quay về ngay trong ngày, Tiêu Vũ Triết về cùng cậu.
“Anh không đến bệnh viện chăm nom hắn ư?”
Tiêu Vũ Triết lắc đầu, “Không, hắn còn có rất nhiều người chăm nom. Hơn nữa anh không muốn mềm lòng với hắn nữa, sợ sẽ khiến hắn có ảo tưởng hi vọng.”
Lý Cảnh Mộ rũ mắt xuống, nói: “Nếu hắn đòi tự sát nữa thì làm sao đây?”
Tiêu Vũ Triết sờ sờ đầu cậu, “Anh đã liên lạc với người nhà hắn rồi, họ sẽ đến gặp hắn, ngăn hắn làm chuyện bậy bạ. Cảnh Mộ, anh thừa nhận đoạn thời gian trước anh đã mềm lòng nhưng anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Nếu cứ như vậy thì giữa hai chúng ta sẽ xuất hiện vết nứt tình cảm, cho nên anh không thể chần chờ nữa. Cảnh Mộ, anh muốn bên em, trọn đời.”
Lý Cảnh Mộ ngẩng đầu, một lát sau, cậu mỉm cười và cầm lấy tay anh, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ừ.” Tiêu Vũ Triết dùng sức gật đầu, “Chúng ta về nhà.”
Ngồi ở trên chuyến bay đưa họ về nhà, bọn họ tay nắm tay, từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh cũng chưa từng buông ra một giây nào.
Tương thức tương tri tương thủ*, cũng không cần thời gian dài lâu. Gặp được đúng người, thì liếc mắt đã là vạn năm.
Ở trên một ban công lớn đầy màu xanh mướt của cỏ cây, có một chậu hoa lệ đường được chăm sóc cẩn thận đang lặng lẽ bung cánh vàng nhạt vào lúc trái mùa.
* Tương thức tương tri tương thủ: Gặp nhau, quen nhau, nắm tay nhau đến già.