Trong lớp học các bạn còn chưa hết bàng hoàng với những gì đã xảy ra với Tường Hạ thì cô Mi từ đâu đi đến trước cửa lớp tay cầm chiếc điện thoại nói chuyện với ai đó trông có vẻ rất sợ hãi. Khuôn mặt cô có chút phần u ám, lông mày nheo lại tay trái xách cặp. Đôi bàn tay lắm đấm thành quyền cố gắng kìm chế cơn tức giận. Cô Yên thấy vậy biết ý đi ra ngoài còn vỗ lên vai cô Mi ý bảo cô hãy kìm chế cơn tức giận lại nhưng cô không nói gì cả chân đeo giày cao gót ba cm bước vào lớp trong bộ váy ôm sát cơ thể đứng trên bục giảng lén chiếc điện thoại cục gạch xuống lớp khiến cho bộ phận bên trong văng tứ tung trên sàn tay cô đặt chiếc cặp xuống ghế tay đập mạnh lên bàn khiến cả lớp giật bắn người nhưng vẫn cố gắng cúi mặt xuống bàn không nhìn cô:
“ Bùi Quỳnh Dao..! lấy giấy bút lên bàn viết bản kiểm điểm ngay lập tức ngày mai gọi phụ huynh lên gặp tôi rút hồ sơ và đi xin lỗi bạn Tường Hạ”.
Quỳnh Dao đang xé vở nghe vậy đứng lên hai tay đập lên bàn:
“ Em không xin lỗi đấy rồi sao, sao em phải xin lỗi, em chỉ nói đúng sự thật thôi mà cô biết bố em là ai không mà cô đòi em xin lỗi con nghèo hèn như nó”.
Cô Mi đứng lên giơ cao thẳng tay chước mặt chỉ xuống cuối lớp:
“ vậy em biết bố bạn là ai không, em nghĩ bố bạn là người bình thường mà em coi thường à! Em biết gì về chuyện của Tường Hạ mà em giám nên tiếng ở đây, nếu hôm nay Tường Hạ không phải bị ngã mà là tự sát thì em sẽ sảy ra chuyện gì em biết không? nói mà không biết suy nghĩ!.”
Nhật Mạnh bước vào lớp khuôn mặt buồn hiu không nói gì chỉ im lặng cho tới hết buổi chiều rồi gia về. Bốn hôm sau Tường Hạ quay trở lại trường học gương mặt không một cảm xúc mở cửa bước vào lớp bên trong gièm cửa kéo kín bưng tay cô giật mạnh chiếc gièm bước vào bỗng những người đứng lên từ dưới gầm bàn hét lớn tay cầm chiếc bánh kem: “Nguyễn Tường Hạ chúc cậu sinh vui vẻ!”
Khiến cô giật mình ngã bệt xuống đất căn phòng bỗng trở nên sáng rực Nhật Mạnh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy cô đứng lên khuôn mặt cô không một nụ cười đi ngồi về chỗ mình nhìn lên bảng bên trên được trang trí bong bóng đủ màu cùng những hình vẽ hoa lá cành sống động hai người cầm chiếc bánh kem màu trắng hồng cắm những cây nến bên trên đã đốt sẵn trên tay cô định nói gì đó nhưng rồi lại nằm luôn xuống bàn, các bạn trong lớp thấy vậy liền đi đến chỗ cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô an ủi: “ Tường Hạ cậu đừng buồn mà tụi mình thay mặt cho Quỳnh Dao xin lỗi cậu”.
Cô ngửng mặt lên nhìn xung quanh quay lên rồi quay xuống như muốn tìm một ai đó đứng lên: “ Quỳnh Dao chưa tới sao?” Tiêu Dạo vội từ trong đám đông đi ra lắm lấy tay cô:
“ Tường Hạ cậu đừng nhắc tới cậu ta nữa cậu ta bị đình chỉ học rồi tin trên mạng xã hội cậu đừng để ý nha”
Tiêu Dao vừa nói song liền che tay lên miệng quay ra nhìn mọi người khuôn mặt tội lỗi rồi lại nhìn cô tát cái bốp lên trán mình:
“ À ý mk là cậu đừng để ý tới lời nói của Quỳnh Dao vừa nãy mình nói nhầm cậu đừng để ý cậu thổi nến cho tụi mình vui nha”.
Cô nghe Tiêu Dao nói vậy có chút nghi ngờ nhưng cố gắng mỉm cười cùng hát hò thổi nến chụp ảnh nhưng cô lại chẳng ăn gì cả tay cô cầm chiếc điện thoại tra tin tức trên các trang mạng xã hội khác nhau nhưng bất ngờ thay trang web nào cũng có tin tức và hình ảnh của cô nhưng đa phần là ảnh cắt ghép với nội dung kẻ trộm cắp, người bị tâm thần, gái bán dâm nhiều vô kể. Tay cô bất ngờ siết chặt tới nỗi ứa ra máu nhỏ rọt lên cuốn vở trắng, trước những lời tấn công của cộng đồng mạng ngón tay bấm bấm chiếc điện thoại đăng hình sinh nhật vui vẻ cùng mọi người lên mạng với câu nói “hạnh phúc khi ở bên cạnh người mình yêu thương đau khổ khi bị chó dại cắn trong khi không làm gì cả mà người đi đường không nghĩ tới mặt đen và mặt sáng của người bị cắn quyết định bảo vệ một con chó”
Tay cô đặt điện thoại xuống bàn mở cặp lấy giấy lau vết thương trên tay mình cười nhếch mép cả lớp thấy bài đăng của cô liền mở ra đọc khuôn mặt họ trở nên trầm lặng quay ra nhìn cô Nhật Mạnh bước xuống đặt tay lên vai cô: “ Cậu không định tha thứ cho quỳnh dao ư”
Tay cô kéo tay anh lại gần thì thầm vào tai anh: “ Là cậu thương hoa tiếc ngọc hay là cậu thật sự thích cậu ta rồi, kiếp trước cậu ta khiến tôi bị lừa mà phải chết khiến cậu mất đi tôi trở thành một con người oán hận cả thế giới,... kiếp này tôi khiến cậu ta phải trả giá vì không động não giám chạm đến giới hạn của tôi!”. Nghe cô nói những lời này khiến anh như có cảm giác ngỡ ngàng, cô như trở thành một con người khác vậy. Ngày trước mới khi gặp cô, cô là một người con gái hiền dịu, dịu dàng, ngây thơ biết bao nhưng giờ đây cô lại như hoá thành một người khác một người con gái độc ác tàn bạo chỉ biết bốn chữ giới hạn và hận thù anh không thể hiểu tại sao cô lại trở lên nhưng vậy thật sự cô là người của tương lai vì tức giận với áp bức khiến cô phải chết hay những lời cô nói chỉ là cái cớ ngụy biện cho bản thân mình.