Cứ ngơ ngẩn buồn mà đến bản thân cô cũng không biết có người đứng bên cạnh mình từ khi nào:
“Cậu mệt hả, muốn nhảy xuống đó sao?.”
Cô giật mình khi nghe giọng nói trầm ấm của người con trai đứng cạnh mình trông hắn rất cao trên người mặc áo sơ mi cùng chiếc quần đùi màu đỏ bàn tay thon dài cầm chiếc ô trong suốt, khuôn mặt trắng mịn màng không một vết sẹo do tuổi dậy thì, đôi lông mày đen rậm, sống mũi cao vút đôi mắt hai mí to tròn, đôi môi hình trái tim mọng nước nhìn mà chỉ muốn cắn, nhưng phải nói thật sự với sắc đẹp của hắn thì đến con gái cũng phải ghen tị chứ nếu có chuyện bước từ trong tranh ra thì không ai nói cậu ta là không ở trong tranh bước ra cả:
“ừ...!”. cô không biết nói gì cả chỉ biết uk cho có lệ nhưng hình như cậu ta là thần chết thì phải:
“Cậu muốn nhảy thì nhảy đi, xíu tôi gọi người tới vớt cậu về để mai táng!”.
Mặc dù cô biết hắn sẽ nói vậy nhưng cô vẫn tức giận lắm. Kiếp trước cô nghe vậy cũng rất tức giận nhưng không một lời nói mà rời đi nhưng lần này thì sẽ không như vậy:
“Cậu là thần chết à!.”
Hắn cười tươi nhưng đôi mắt vẫn có chút phiền muộn:
“Cậu nghĩ tôi là thần chết tôi sẽ làm gì? Có khi tôi không ở trước mặt cậu đã một liềm lấy mạng cậu đi rồi!”.
Cô quay sang tát hắn một cái bốp rõ to in hằn vệt bàn tay:
“Đồ điên...!” rồi bước đi.
Cô thấy hắn nói rất đúng, nếu hắn là thần chết thì đã không đứng cạnh mình phí lời, nếu hắn là thần chết thì kiếp trước hắn sẽ không vì bị bệnh hiểm nghèo mà chết trong đầu cô lúc này tràn ngập những suy nghĩ phức tạp mà đến cô cũng không thể ngăn được. Trên cầu hắn đứng nhìn bóng dáng cô rời đi mà mỉm cười đưa bàn tay lên soa soa cái má bị cô tát: “đáng yêu thật”
Trước ngôi nhà rộng lớn không còn nghèo làn tàn tạ như trước nữa. Cô mở cửa bước vào trong. Một căn nhà yên lặng không một tiếng nói, tiếng cười. Cũng phải hôm nay nhà bác cô có đám cưới lên cả nhà cô đi hết tới trưa ngày mai mới về nếu không phải cô lấy lý do bận học thêm để tránh náo nhiệt thì đến cô cũng phải đi nữa, chân cô cứ thế bước lên phòng thay quần áo rồi lên giường đắp chăn ôm gối ngủ. Tiếng sấm chớp cứ thế vang lên đánh sáng loá cả bầu trời xuyên qua lớp cửa kính vào phòng khiến cô có chút sợ hãi bỗng một tiếng cạch cạch két vang lên cùng tiếng loảng xoảng nó là tiếng mở cửa và tiếng cốc vỡ ở phòng khách đầu cô thầm nghĩ có khi nào mẹ về không nhỉ, không có lẽ không phải ở kiếp trước hơn mười hai giờ họ mới về có khi nào là trộm chứ chân cô bất giác bước khỏi giường đầu có chút đau nhói chân tay có chút bủn rủn nhưng cố gắng bước đi xem tình hình nhưng thế nào. Đến cầu thang cũng là lúc cô kiệt sức mà ngất đi trong ánh mắt cuối cùng khi còn chút ý trí cô nhìn thấy Hạ Hoàng trong ánh sáng loé lên ngoài cửa sổ anh đỡ lấy cô bế cô về phòng đắp chăn vừa đắp khăn hạ sốt cho cô vừa canh cô ngủ. Trong cơn sốt cô mơ màng ước gia đình cô vẫn như hồi trước thì tốt vẫn ngôi nhà ba gian tàn tạ với sàn đất đơn sơ, mỗi khi trời mưa mẹ phải thức đêm hấng nước mưa bị rột tránh cô bị ướt, vẫn cây ổi sau hè thơm lừng quả bé xíu thơm mùi tháng tám, vẫn cây thị to lớn che cả cái khoảng sân nhỏ để cô mắc võng nằm ngủ trưa giữa cái nắng hè oi ả của tháng bảy, xóm làng lúc nào cũng rộn ràng tiếng gà gáy và tiếng chim kêu vào mỗi sáng sớm, ngắm những con đom đóm toả sáng vào buổi tối đẹp tựa như ánh sao trên bầu trời. Cô nhớ bụi chuối của bà nội, nhớ vườn mía tre của mẹ gặp muốn rụng cái răng nhớ những trò chơi hồi bé chỉ là cô biết ước cũng mãi chỉ là ước sao nó có thể trở thành hiện thực được chứ, chỉ cần cô tỉnh lại mọi thứ có lẽ điều sẽ biến mất:
Cứ mãi quanh quẩn trong giấc mơ mà lúc cô tỉnh dậy đã mười giờ sáng Hạ Hoàng không biết đã rời đi từ khi nào chỉ để trên bàn học một tờ giấy note:
“Tường Hạ anh có việc phải đi xin lỗi vì làm vỡ cốc nhà em cháo anh tự tay nấu em ăn rồi nghỉ ngơi mai còn phải đi học”.
Cô bất giác mỉm cười kiếp trước và kiếp này vẫn vậy anh ấy vẫn thích chèo tường vẫn luôn chú đáo chăm sóc no lắng cho cô coi cô như em gái mình vậy. Mặc dù cô và anh ko phải là anh em ruột thịt gì cả chỉ là hai người xa lạ cũng thật lực cười vì kiếp trước chỉ vì con mèo nhà cô chết trong nhà anh mà cô nghĩ anh đập chết nó, lên cô mãi coi anh là kẻ thù của mình. Lúc nào cũng cách xa anh năm bước nhất quyết không tới gần mặc kệ anh có nói gì hay giải thích gì, nhưng nghĩ lại hồi đó cô thật trẻ con, bây giờ nhìn lại mọi thứ, mọi chuyện đã sảy ra lại khiến cô đau lòng hơn cả việc bản thân mình bị chơi đểu bị hiểu lầm người con trai tốt bụng này ở kiếp trước nữa.