Nói song Tường Hạ ngồi xuống chỗ mình để mặc những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngồi đó nhưng vẫn có phần sợ hãi, Nhật Mạnh ngồi sau thì thầm vào tai cô khiến cô lạnh sống lưng không thôi:
“Tường Hạ Cậu giỏi đấy giám mắng tôi!”
Cô không một động tác thừa quay mặt lại, gương mặt của cô và anh áp sát lại gần nhau, bốn mắt nhìn chằm chằm sắc bén như lưỡi giao lam: “ cút...!”.
Anh ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt không hiểu cô từ khi nào trở lên lạnh lùng như vậy, nhớ hồi trước lúc sang nhà chị Tuyết An chơi cô ngây thơ, dễ thương lắm chẳng lẽ là do anh cho người con gái này tắm nước quá lâu lên cô bị chập mạch. Lúc đó cô mặc trên người bộ váy trắng hở vai để lộ sương quai xanh quyến rũ hút lòng người, tóc dài thướt tha bay trong gió gương mặt non lớt không một vết sẹo bước đi trên vỉ hè tay cầm theo cốc trà sữa và túi dâu tây có vẻ no nắng vì anh nghĩ cô bị lạc đường lên có đến hỏi :
“Chào cậu, cậu cần tìm nhà sao?.”
Gương mặt cô có chút lạnh lùng im nặng không hé răng nửa lời mặc cho anh chào hỏi thế nào: “Cậu bị câm hả?”
Tường Hạ lắc đầu người đứng thẳng đầu cúi suống thấp tới ngực anh, hai tay đưa thẳng ra trước mặt đưa cho anh tờ giấy:
“Chào cậu mình muốn nhờ cậu tìm nhà, cậu tìm giúp mình nhé!”.
Nhìn cô lúc đó vừa nhút nhát vừa đáng yêu nếu như hôm nay đường xá không vắng tanh, người khác nhìn vào không biết có nghĩ cô tỏ tình anh hay không, anh cười gượng mặt có chút đơ cứng như có như không giật lấy tờ giấy:“Cậu đi theo tôi”.
Cô lũng đũng vịn áo anh theo sau đường đi ngày, càng ngày, càng quanh co ra tận cánh đồng đường từ đổ bê tông cũng chuyển sang đường đất được giải chút sỏi rất khó đi làm trong giây lát anh nghĩ giá như anh cũng có một đứa em gái như cô thì tốt chỉ là làm sao có thể có được nhiều năm trước bố anh vì tai lạn bảo vệ anh mà qua đời anh có nỗi với bố có nỗi với mẹ. Nếu như hôm đó anh không lằng lặc đòi mua đồ chơi thì bố anh cũng không mất, mẹ anh cũng không mất đi người chồng mà bà ấy yêu thương nhất anh đúng là đồ sao chổi mà. Cũng vì chuyện này mà từ khi lên năm tuổi anh đã không biết cười biết khóc là gì nữa lúc nào cũng chỉ đâm đầu vào việc học chỉ hi vọng sau này anh sẽ thay bố tiếp quản nhà hàng nơi mà ông ấy đã dùng hết sức lực xây dựng lên và chăm sóc thật tốt cho mẹ, cả đời không lấy vợ sinh con cũng được nhưng không hiểu sao lúc gặp người con gái trước mặt này lại khiến anh có chút cảm thấy thú vị, có chút gây thương nhớ mãi không quên, có chút khí chất hơn người nói đúng hơn là có tố chất trở thành một nhà lãnh đạo. Cũng may chị cô là người quen của anh nếu không, không biết anh lên tìm cô thế nào, tìm cô ở đâu, hay là cứ ở yên một chỗ ngày ngày cảm thấy có lỗi sau cái chết của cha vì thế mà không quan tâm bản thân mình cần gì, muốn gì, thích gì, nghĩ gì.
Sau buổi tan trường Tường Hạ bước ra nhà xe với tâm trạng không khỏi nặng lề không thôi cô đứng nhìn Nhật Mạnh với gương mặt có chút đượm buồn lên định tới xin lỗi vì những gì cô nói ra trên lớp thì Quỳnh Dao bước tới khoác vai Nhật Mạnh trong nhà xe trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người: “ Ê Nhật Mạnh ông lai tui về thì tiện ở lại ăn bánh má tui làm luôn nha”
Nhật Mạnh không một chút từ chối: “ Uk được”
Tường Hạ nhìn bộ hai người cùng nhau ra về bỗng chốc cảm thấy khó chịu muốn khóc nhưng cố kìm lén một bạn nữ cùng lớp tóc ngắn ngang vai bước tới tay đặt lên vai cô:
“Cậu quen Nhật Mạnh hả?”
Gương mặt Tường Hạ Cười trừ: “Uk có lẽ cũng từng quen.”
“Cậu và cậu ấy từng yêu nhau sao?”
“ có lẽ là vậy”
Cậu ta nghe cô nói vậy vừa tò mò vừa thích thú.
“Uk mình là Tiêu Dao, mình biết cậu tên là Tường Hạ, mình không biết chuyện tình cảm của cậu thế nào nhưng mình muốn cậu làm quân sư tình yêu cho tớ”.
Tường Hạ Đưa tay soa đầu Tiêu Dao mà cười:
“ Không....!”.
Rồi lên xe lái về nhà trong cái nhìn ngơ ngẩn không hiểu gì của Tiêu Dao thật ra không phải cô không muốn giúp đỡ cô gái này chỉ là kiếp trước cô nàng này quá kém cỏi, quá nhút nhát ngay cả một câu tỏ tình cũng không giám nói kiếp này không trừng cô có giúp cô gái này hay không thì cũng vậy.
Tại một tiệm sách
Tường Hạ gửi xe bước vào trong để chọn cho mình một vài quyển sách thì vô tình bắt gặp Quỳnh Dao chới với chân cứ nhún lên nhún xuống để lấy quyển sách trên cao. Cô tiện tay bước tới lấy quyển “Ánh Trăng Cô Đơn Vì Nhớ Em” ấy mà chần chừ đưa cho Quỳnh Dao cô nhớ quyển sách này viết về một mối tình ngọt ngào cua tuổi học trò đầy dẫy những rào cản về địa vị gia đình, ngăn cấm của phụ huynh và nhà trường cuối cùng hai người cũng đến được với nhau nhưng khi đó hai người đã già mái tóc đã bạc trắng khiến cô độc xong nhớ mãi không quên Quỳnh Dao thấy có người lấy quyển sách trên kệ thì quay ra nhìn người sau lưng mình ánh mắt hai người nhìn nhau khiến cô có chút khó chịu không thể tả.
Bỗng nhiên Quỳnh Dao ngã ngửa về sau được Nhật Mạnh chạy tới đỡ lấy giúp cô đứng dậy. Anh đứng nhìn cô Chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy: “ Tường Hai Cậu nghét tôi thì cậu chút giận lên người tôi này sao cậu lại đánh cậu ấy”