Tưởng Tích Mộ Hàn

Chương 1




Mùa đông khắc nghiệt, vốn nên là ngày tháng người nhà đoàn viên ngồi quây quần trước lò sưởi cười nói vui vẻ, tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng ta lại lẻ loi một mình đứng bên bờ sông chịu gió lạnh càn quét, ông trời thật không công bằng.

Ta vốn cũng có nhà, có cha nương yêu thương, có ca ca cả ngày chỉ biết bắt nạt ta nhưng sẽ là người đầu tiên đứng ra mỗi khi ta bị đứa trẻ nhà khác bắt nạt. Ta cũng đã từng là bảo bối được nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng tất cả đều bị phá nát. Khoảnh khắc ấy, toàn bộ ấm áp hạnh phúc ở trước mặt ta biến thành máu thịt mơ hồ, khiến ta bất ngờ không kịp đề phòng, ruột gan đau như đứt từng khúc!

Ngày 15 tháng Chạp, đêm trăng tròn cuối cùng của năm, một nhà bốn người bọn ta điều khiển một chiếc xe ngựa chạy đến thành Triều An, cũng là kinh đô của nước Đại Khải bọn ta. Về phần tại sao phải đến đó thì ta không rõ lắm, đây là chuyện đầu tháng nay cha nương cùng ca ca đột nhiên cho ta biết, khi đó sắc mặt của bọn họ đều nghiêm trọng, giống như lâm đại địch vậy! Khiến cho ta lúc ấy cũng sợ theo, vô cùng lo lắng qua loa thu dọn hành lý của mình, theo sát người lớn nửa đêm rời nhà trốn chạy.

Ta dùng cái từ ‘trốn chạy’ này tuyệt đối không khoa trương, bởi vì ngay sau khi bọn ta xuất phát, đến cả người non dạ nhất trong nhà là ta cũng cảm giác được có người đang theo dõi bọn ta, hơn nữa còn là lai giả bất thiện*, chứ đừng nói đến cha nương vạn năng và người ca ca dũng mãnh trong mắt ta, cho nên cả nhà thương thảo quyết định – lấy che giấu hành tung làm chủ, thời gian trốn làm phụ, bình an tới kinh đô làm trọng!

(* Lai giả bất thiện: Người đến thì không có ý tốt)

Quay xung quanh chủ đề này, hành trình vốn chỉ mất năm ngày nhưng bọn ta lại kéo dài hơn mười ngày, bởi vì ca ca và phụ thân lựa chọn đường đi ẩn nấp nhất, dọc đường đi bao nhiêu gian nan khốn khổ thật không tả xiết, cũng may là khi đó bọn ta đều vượt qua được tất cả. Lúc cách cửa thành kinh đô chỉ còn hai mươi dặm đường, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng bọn ta vẫn không tránh được vận mệnh.

Lúc ấy ca ca và phụ thân đang ở ngoài đánh xe, ta và nương ở trong xe, nương ta ôm chặt ta vào lồng ngực, không ngừng an ủi ta đang lạnh run: “A Noãn đừng sợ, có nương ở đây không ai tổn thương được con.”

Xe ngựa đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, nếu không phải có nương ôm ta thì chắc ta đã lăn ra khỏi xe rồi. Chờ đến lúc xe dừng hẳn lại, ta vừa định vén rèm mở cửa xe nhìn xem đằng trước xảy ra chuyện gì, ai ngờ nương ta bỗng dưng bắt lấy cánh tay ta, hai tay nắm chặt bờ vai ta, nhìn ta rồi nhỏ tiếng nói lời tàn khốc: “Bất kể con nghe thấy gì, đều không cho phép ra ngoài!”

Khi ấy ta tự dưng hoảng sợ không thôi, một dự cảm chẳng lành ập đến, nương ta vươn tay sờ soạng dưới ghế ngồi trong xe ngựa, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái, ghế xe ngựa lập tức mở ra một khe hở chỉ đủ chứa một người cuộn tròn bên trong.

Trong nháy mắt đó ta liền biết nương ta muốn làm gì, ta lập rơi nước mắt, hai mắt ầng ậc nước lắc đầu kháng nghị, cắn môi nắm chặt cổ tay áo nương không rời, nhưng nương ta lại quyết đoán nhét ta vào không gian rỗng kia, nhanh chóng nhét cho ta một cái hồ bao, sau cùng bà không nỡ nhìn ta một cái, nói một câu khẽ đến không thể khẽ hơn: “A Noãn, đời này có thể làm nương của con, mẫu thân vô cùng hạnh phúc.”

Cuối cùng, ta bị bà nhét vào hộc tối, phong kín lại, không còn nhìn thấy được gì, cũng không còn cảm nhận được cảm giác ấm áp từ bà nữa…

Trong hộc tối đó, ta ngậm chặt miệng không cho tiếng khóc truyền ra, khi ấy ta nghe được ngoài xe có tiếng binh khí giao nhau, còn có tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết, ta cố gắng nhận ra tiếng của người nhà, nhưng ta không nghe được, một chút manh mối cũng không.

Cùng với tiếng ngựa hét thảm thiết, xe ngựa bắt đầu chuyển động, ta ở trong xe sợ hãi không biết làm sao, dùng sức đẩy nóc hộc nhưng nó lại không nhúc nhích tí nào. Bất chợt một cảm giác long trời lở đất truyền đến, cơ thể của ta không ngừng va vào vách đá cứng rắn, ta bị đâm cho trời đất đảo lộn, nhanh chóng mất đi ý thức.

Chờ đến lúc ta mở mắt lại lần nữa, mặt trời đã ngả về Tây, ta cẩn thận duỗi thân thể đau nhức, run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, bên cạnh là những mảnh gỗ liểng xiểng của xe ngựa, còn có con ngựa máu thịt bầy nhầy kia, trên mông ngựa còn cắm một thanh dao ngắn.

Khi ấy ta bật khóc, nước mắt trào ra không dừng được, trong tay ta vẫn nắm chặt hồ bao duy nhất nương để lại cho ta. Ta biết, mạng của ta là dùng mạng của cả nhà để đổi lấy.

Nhưng mà, không có bọn họ ta cũng không sống nổi, ta không biết ta phải sống thế nào, về sau sẽ không còn ai yêu ta quan tâm ta, sẽ không còn ai mỉm cười gọi ta ‘A Noãn’, sẽ không còn ai chắn trước mặt ta lúc ta gặp nguy hiểm, trời đất bao la rộng lớn nếu chỉ còn ta đơn độc một mình, ta đây không bằng chẳng sống nữa.

Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, ta ngóng nhìn con sông lớn trước mặt, cảm thấy cực kỳ may mắn vì con sông này hãy còn cuồn cuộn sóng gầm, chưa có đóng băng. Ta lấy chiếc khóa Trường Mệnh trong hồ bao đeo lên cổ.

“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, A Noãn tới tìm mọi người đây.” Thân thể ta ngã về phía trước, ta nhào vào trong dòng sông mênh mông trước mặt này.

…..hết chương 1…