Tương Tư Hệ Hữu Thời

Chương 35: C35: Tạm Biệt Thời Niên Thiếu Vô Tri




Người dịch: Rabbitlyn





Cô nhớ năm ấy mình học lớp tám, một hôm tan học về nhà, hàng xóm đều tụ tập dưới lầu nhà cô, cô cảm thấy khó hiểu đi vào hành lang, dì Vương giữ chặt lấy cô, sắc mặt tái nhợt muốn nói lại thôi. Cô nhìn thấy trên hành lang đặt hai cái cáng, trên cáng có hai tấm vải, bên dưới có hai đôi chân lộ ra, một đôi chân đi giày đế màu xanh biếc đã cũ nát, một đôi chân khác đi xăng-đan, hai ngày trước mới sửa lại quai.



Triệu Hữu Thời mới học lớp tám ngơ ngẩn nghe dì Vương nói: "Cha mẹ cháu... lúc chạy đến cầu thì bị lật xe... bị chìm trong nước một giờ... không có ai cứu... lúc người vớt lên đã... chị gái cháu hôn mê... được đưa vào bệnh viện..."



Hình ảnh đột nhiên bị ngừng lại, chị gái bị đưa vào bệnh viện, cả người phủ vải trắng, hai mắt nhắm chặt, dù cho Triệu Hữu Thời la to thế nào chị cũng không hề động đậy.



Triệu Hữu Thời thở dốc, đột nhiên bừng tỉnh, hai chân bị khóa bằng xích sắt gây ra tiếng, kéo cô lại với thực tại.



Trạch Mẫn vẫn chưa ngủ, thấy vậy dùng sức ôm lấy cô, môi khẽ chạm vào thái dương cô, thấp giọng nói: "Không sao, không sao rồi, chỉ là gặp ác mộng thôi, ngoan ngoãn ngủ nào."



Triệu Hữu Thời ngơ ngác "Ừ" một tiếng, lại nhắm mắt lại. Hôm sau tỉnh lại cô bắt đầu tìm cách rút chân ra khỏi xích sắt. Lúc Trạch Mẫn bưng cháo vào nhìn thấy thì cổ chân Triệu Hữu Thời đã rướm máu, anh lập tức tiến lên ngăn lại, lấy khăn lau vùng bị trầy xước, nhưng vẫn không mở khóa cho cô.



Triệu Hữu Thời đổ toàn bộ cháo vào người Trạch Mẫn: "Thả em ra."



Trạch Mẫn không có động tĩnh gì tiếp tục bưng một bát cháo cho cô, tâm trạng của Triệu Hữu Thời bắt đầu không thể khống chế được nữa, lại lặp lại hành động ngày hôm trước, vừa cào vừa đánh Trạch Mẫn, cả ngày không ăn gì. Cuối cùng Trạch Mẫn bóp má mới đút được cháo vào miệng cô, cô vừa ăn vừa nhổ ra, cố gắng lắm mới ăn được nửa non bát cháo.



Triệu Hữu Thời bắt đầu trở nên xấu tính, giẫm đạp lên tất cả những thứ tốt đẹp đối với cô. Suốt ba ngày, cô trút hết oán giận lên người Trạch Mẫn, cô cố ý cọ vào xích sắt để cho mười ngón chân cũng nhuốm máu, cô dùng tất cả mọi cách phóng đại nỗi đau của mình, phải để nỗi đau thấm vào tận xương tủy mới nguôi ngoai được.



Đến ngày thứ tư căn hộ của Trạch Mẫn đã trở thành một đống hỗn độn, anh ôm Triệu Hữu Thời lên xe, không những cởi xích sắt trên chân cô, mà còn cởi cả cà vạt trói hai tay cô, anh khởi động xe: "Hôm nay là đám tang của chị em, em muốn đưa tiễn chị ấy như thế nào đây?"



Cổ họng Triệu Hữu Thời không ngừng lên xuống, khi xe tới điểm đến, mặt cô đã sớm nhòa nước mắt, cả người run bần bật.



Trạch Mẫn ngừng xe, rút khăn tay lau nước mắt cho cô, lấy lược ra chải lại tóc cho cô, từ khi chuyện xảy ra đến nay, ngoài việc nhắc nhở cô ăn uống ngủ nghỉ, anh không có một câu an ủi nào.



Lúc này an ủi gì cũng là vô dụng, "Anh hiểu tâm trạng hiện tại của em." Những lời này là mũi kiếm sắc bén, thuốc độc đả thương người nhất, càng tăng thêm sự đau khổ cho người khác, người bên ngoài sao có thể hiểu được chứ, sao có được loại tâm trạng tự cho là hiểu được? Không ai có tư cách an ủi Triệu Hữu Thời ngay cả Trạch Mẫn.



Anh chỉnh trang cho Triệu Hữu Thời gọn gàng, ôm lấy đầu cô, thấp giọng: "Ngoan nhé?"



Hậu sự của Triệu Hữu Vi do cậu mợ xử lý, nhà họ Triệu chả có mấy người thân thích, bà con họ hàng xa chỉ có hai ba người đến, còn lại đều là hàng xóm, còn có thầy cô và bạn học trước đây của Triệu Hữu Vi.



Giáo viên chủ nhiệm của Triệu Hữu Thời cũng đến, lúc này đang nói chuyện với mợ, ánh mắt hai người đều đỏ au. Bà Trạch đang hỏi nhân viên trình tự kế tiếp, cậu ngồi trong góc không ngừng hút thuốc, ánh mắt không ngừng nhìn về một góc ở đầu khác. Nơi đó có một người đàn ông quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, yên lặng ngồi, chỉ trong ba ngày từ một thanh niên tuấn tú trở nên phờ phạc.



Bà Trạch đưa hoa cho Triệu Hữu Thời, dè dặt nói: "Cái này để vòng quanh quan tài...để vòng quanh con bé, cháu đi theo hàng ngũ là được."



Triệu Hữu Thời gật đầu, sau khi im lặng nhận lấy hoa thì luôn ngẩn người, chờ khi Trạch Mẫn kéo cô đi vòng tròn cô mới hoàn hồn. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, tự nói với bản thân đừng khóc đừng tức giận, hãy bình tĩnh đưa tiễn chị gái đoạn đường cuối cùng, chị cô đang nằm nơi đó, là chị gái báu vật của cô, là người chị gái sống nương tựa vào nhau với cô.



Đi xong vòng tròn tiếp theo sẽ là hỏa táng, Triệu Hữu Thời tìm kiếm mục tiêu, cả người run rẩy, sau khi tìm được cô ném mạnh hoa qua về phía Thẩm Đạo, nhân lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, dùng sức tát Thẩm Đạo hai cái, nghiến răng nghiến lợi: "Đều là tại anh, tất cả đều là tại anh. Sao anh không chết đi chứ, tại sao người chết không phải là anh?"



Không ai ngăn cô lại, ngay cả Trạch Mẫn cũng mặc kệ cho cô trút giận, tiếng tát vang dội trên mặt Thẩm Đạo, Triệu Hữu Thời khàn cả giọng: "Người đáng chết nhất là anh..."



Tất cả đã kết thúc rồi, trên đời này không còn Triệu Hữu Vi nữa rồi, không còn Triệu Hữu Vi chỉ có một chân đi bộ trên đường, không còn một Triệu Hữu Vi kiên cường độc lập, không còn một Triệu Hữu vi hàng năm đều được thầy cô giáo lấy ra làm tấm gương kể chuyện nữa.



Nhưng ba chữ "Triệu Hữu Vi" đã khắc sâu vào xương tủy Triệu Hữu Thời, trừ khi lột da rút gân cô nếu không mãi mãi không xóa đi được.



Những ngày tiếp theo, Trạch Mẫn vẫn khóa cô ở nhà. Cô không tự giác ăn cơm Trạch Mẫn sẽ đút từng miếng cho cô không tắm rửa đánh răng, Trạch Mẫn cũng tự mình ra tay khi anh cởi quần áo trên người Triệu Hữu Thời, cô sẽ cuộn tròn cả người lại, không giãy dụa, nhưng cũng không có bất cứ phản ứng nào.



Triệu Hữu Thời giống như cái xác không hồn, cho đến tận ngày thứ tám, cô nghe thấy Trạch Mẫn nói: "Hôm đó từ chín giờ đến chín rưỡi tối, dì Vương có nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa sổ hành lang nhà em, hình như là đứng khoảng năm sáu phút."



Đêm đó sau chín giờ, trời mưa càng ngày càng to, dì Vương đi đóng cửa, trong lúc vô tình có nhìn thấy một người đàn ông đến dưới lầu nhà họ Triệu, vừa mới đi đến hành lang, gã đột nhiên lùi về phía sau, hình như nhìn quanh một vòng, sau đó bước đến cửa sổ ngoài hành lang.



Dì Vương thấy gã lén lút tưởng kẻ trộm, vì thế nhin chằm chằm vào gã, năm phút sau gã xoay người bỏ chạy, dì mới trở về phòng.



Triệu Hữu Thời vẫn im lặng, Trạch Mẫn ở bên đang lau tóc cho cô: "Dì Vương đã đi lấy lời khai rồi."



Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng lên tiếng: "Là ai?" Dừng một chút, cô trừng lớn mắt, "Dì có thấy Chu Dực Xuyến không?"



Trạch Mẫn lắc đầu: "Không phát hiện Chu Dực Xuyến, cũng không nhìn rõ người đàn ông kia. Đêm đó mưa lớn như vậy, đối phương lại còn che ô, nên dì Vương không thấy rõ."



Nhưng rất có khả năng gã là nhân chứng duy nhất.



Mấy ngày nay cảnh sát không ngừng điều tra xung quanh, bởi vì đêm đó đột nhiên mưa to, nên xung quanh ngõ Ngô Đồng không có ai ra đường, xem camera theo dõi cũng không phát hiện được chiếc xe nào khả nghi. Mẹ Chu Dực Xuyến còn nói bà ta ở bên cạnh ở cả đêm, nên không có bằng chứng gì để nghi ngờ Chu Dực Xuyến. Hơn nữa Triệu Hữu Vi cũng không có vết thương ngoài da, không có dấu hiệu tranh chấp với người khác, gần đây chị mới lắp chân giả, vô ý ngã xuống cầu thang thì có độ tin cậy cao hơn.



Chỉ là hiện tại Triệu Hữu Thời biết được có thể có người thấy toàn bộ vụ án, thì cô đột nhiên bắt đầu tỉnh táo, giữ chặt tay Trạch Mẫn nói: "Phải tìm thấy gã, giúp em tìm thấy gã."



Trạch Mẫn nhéo mặt cô: "Vậy thì phải có trao đổi, trả lại Triệu Hữu Thời cho anh."



Vì thế Triệu Hữu Thời bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn tắm rửa, thỉnh thoảng Trạch Mẫn còn lôi cô xuống lầu đi dạo. Trạch Mẫn còn phải làm việc nên không thể ở bên cô 24/24 được, anh tìm một người giúp việc trông coi Triệu Hữu Thời. Đinh Sĩ Lỗi thì ba ngày hai lần lại tới, lúc thì Trạch Mẫn ở nhà, lúc thì anh ra ngoài. Lúc Trạch Mẫn ra ngoài, anh ta sẽ ở bên Triệu Hữu Thời cả ngày, buổi trưa còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô, còn vênh mặt nói: "Có thể ăn được đồ ăn do anh làm là phúc khí của em đấy. Em vẫn cho rằng anh là tay đầu bếp khiến người ta khinh bỉ kia sao?"





Kết quả chứng minh tay nghề của anh ta vẫn đúng là tay nghề của đầu bếp Đinh, Triệu Hữu Thời ăn một miếng cả khuôn mặt đều nhăn lại.



Sau khi ăn xong hai người ngồi ở sô pha xem TV, nhìn thấy Triệu Hữu Thời ngủ thiếp đi, Đinh Sĩ Lỗi giảm âm lượng TV, nhẹ tay nhẹ chân để cô nằm xuống sô pha. Chờ khi cô đã nằm ổn định, anh ta mới ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn cô đến ngẩn người, tầm mắt xẹt qua ánh mắt, chiếc mũi, cái miệng, cổ, ngực, bụng cho đến tận hai chân cô, anh ta mới dừng lại, tay run rẩy chạm vào cổ chân cô.



Trên cổ chân cô vết thương đã tím bầm do khóa sắt tạo thành. Trạch Mẫn dùng khóa sắt chắc chắn lạnh như băng khóa cô suốt tám ngày, hiện tại cởi ra mà vẫn tím bầm thế này thì không biết trước đó cô đã đau đớn thế nào?



Khóe mắt Đinh Sĩ Lỗi ươn ướt, đột nhiên không thở nổi, ngón tay chạm vào chân hơi giật giật, anh ta giống như bị điện giật, lập tức lùi ra, quay đầu lại nhìn không biết Triệu Hữu Thời đã tỉnh từ bao giờ, lúc này đang khó hiểu nhìn anh ta.



Tim Đinh Sĩ Lỗi đập mạnh, giả vờ bình tĩnh: "Sao dì giúp việc nhà em đi siêu thị lâu vậy, em có muốn vào trong phòng ngủ một lát không?"



Triệu Hữu Thời: "Vâng."



Cô ngồi dậy, Đinh Sĩ Lỗi lập tức tiến lên đỡ cô, Triệu Hữu Thời đẩy tay anh ta ra: "Anh về trước đi, hôm nay anh còn phải đi làm mà."



Đinh Sĩ Lỗi đột nhiên nắm chặt tay cô, ôm lấy thắt lưng cô, cánh tay giữ chặt.



Triệu Hữu Thời khẽ gọi một tiếng: "Đinh Sĩ Lỗi, Đinh Sĩ Lỗi!"



Đinh Sĩ Lỗi giữ chặt gáy cô, vùi trong cổ cô thở hổn hển, nghẹn ngào: "Anh sẽ không đối xử với em như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm vậy với em."



Triệu Hữu Thời không thể giãy ra, đành phải quay đầu tránh đi, tránh né hơi nóng ở cổ, cô nói: "Đinh Sĩ Lỗi, anh bỏ ra, Đinh Sĩ Lỗi."





Đinh Sĩ Lỗi không kìm chế được nữa, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, ôm chặt Triệu Hữu Thời: "Có chết anh cũng sẽ không xích em như vậy. Mỗi ngày anh đều đứng dưới lầu không dám đi lên, sợ tới quá thường xuyên Trạch Mẫn sẽ nghi ngờ. Triệu Hữu Thời, anh nhất định sẽ không xích em. Anh có thể làm tổn thương bất cứ ai, nhưng ngoại trừ em."



"Em yêu Trạch Mẫn."



Xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, Đinh Sĩ Lỗi ngẩn người, lần này Triệu Hữu Thời dễ dàng đẩy được anh ta ra.



Dù có hàng nghìn từ muốn nói, nhưng chuyện Triệu Hữu Thời yêu Trạch Mẫn là sự thật, cô yêu Trạch Mẫn, chứ không phải anh ta.



Đinh Sĩ Lỗi rời khỏi căn hộ, quay về công ty, đẩy cửa phòng làm việc của Trạch Mẫn ra quát: "Cậu có làm chuyện gì có lỗi với Triệu Hữu Thời không? Lúc ngủ cùng cô ấy không sợ bản thân nói mê sao?"



Trạch Mẫn liếc anh ta một cái, rồi chuyển xuống tài liệu, ánh mắt ra hiệu cho thư kí ở bên ngoài đóng cửa lại: "Cậu đang phát điên gì vậy?"



Đinh Sĩ Lỗi cười lạnh: "Tôi phát điên ư? Tôi thật sự muốn biết cậu bắt được hạng mục của Lục Khoa lần này như thế nào? Thẩm Lãng Vĩ nói gì với cậu, ông ta dùng điều kiện gì để trao đổi với cậu? Cho nên Chu Dực Xuyến đê tiện kia mới có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"



"Đinh Sĩ Lỗi!" Trạch Mẫn quát to, đứng dậy, "Cậu có biết cậu đang nói gì không đấy."



"Tôi không biết đấy, tôi chỉ biết là tin đồn đang lan truyền khắp nơi thôi, còn có phóng viên muốn phỏng vấn Triệu Hữu Thời, nhưng tất cả đều bị cậu chặn lại, Thẩm Lãng Vĩ cũng đi tìm cậu."



"Thẩm Lãng Vĩ tìm tôi thì sao chứ, không ai được phép phỏng vấn Triệu Hữu Thời, không ai được phép vạch trần vết sẹo của cô ấy."



"Rốt cuộc là cậu không chịu vạch trần vết sẹo của cô ấy hay là Thẩm Lãng Vĩ ra lệnh cho cậu khống chế tin đồn." Đinh Sĩ Lỗi nghiến răng nghiến lợi, "Trạch Mẫn, sự thật như thế nào chỉ có trong lòng cậu hiểu rõ thôi, cậu có thể vứt bỏ tôi và Lí Giang, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ tới cậu có thể nhẫn tâm với Triệu Hữu Thời như vậy."



Trạch Mẫn đột nhiên tới gần Đinh Sĩ Lỗi, âm u nói: "Từ hôm nay trở đi tôi không cho phép cậu gặp Triệu Hữu Thời nữa. Cậu nhớ cho rõ cô ấy là của tôi, cả đời này cô ấy đều là của tôi."



Cho đến hôm bắt đầu khai giảng năm học thứ tư, Triệu Hữu Thời cũng không gặp lại Đinh Sĩ Lỗi, còn bên cảnh sát cũng trì trệ không có tin tức của nhân chứng. Trạch Mẫn tự mình đưa cô quay về trường, thuê cho cô một căn hộ ở gần trường học, còn sắp xếp một người giúp việc cho cô, anh ở bên cạnh cô mười ngày, mỗi ngày chờ Triệu Hữu Thời tan học vào buổi chiều, anh sẽ dẫn cô đi khắp nơi chơi, buổi tối mang cô đi ăn đại tiệc, thỉnh thoảng chỉ ở trong nhà xem TV. Ban đêm hai người nằm cùng giường, Triệu Hữu Thời cũng đã quen rồi, thường xuyên chủ động chui vào trong lòng anh, Trạch Mẫn thường xuyên không nhịn được, thường bị tra tấn đến nửa đêm.



Trước đêm anh về, Triệu Hữu Thời đóng cửa phòng tắt đèn, cởi đồ ngủ ra tựa vào ngực anh, Trạch Mẫn khó mà hít thở được, thò tay thăm dò một chút, dần dần hôn cô, cả người run rẩy khi tiến vào, Triệu Hữu Thời đau đến mức không ngừng nức nở.



Anh càng không ngừng gọi "Triệu Hữu Thời", khi thì kích động, khi thì triền miên, giống như đang làm một chuyện vô cùng chuyên tâm, sau đó anh lại kích động run rẩy: "Triệu Hữu Thời, em phải là của anh cả đời!"



Trạch Mẫn dời ngày về lại, xin phép nghỉ hai ngày cho Triệu Hữu Thời, hai người ở trong nhà trọ suốt bốn mươi tám tiếng, một tấc cũng không rời.



Tiễn xong Trạch Mẫn lên máy bay, Triệu Hữu Thời trở nên trống trải, mỗi ngày đều cảm thấy không quen, nhớ anh đến phát điên, cô đã nghiện Trạch Mẫn rồi, chỉ có nghe thấy giọng anh mới yên tâm được, Hứa Ninh nói với cô: "Em bị bệnh rồi."



Triệu Hữu Thời cười: "Em rất ổn, không bệnh không đau, chị muốn kiếm tiền từ chỗ em sao?"



Hứa Nĩnh cười, giống như bề trên sờ đầu cô: "Nếu hiện tại Trạch Mẫn đưa ra lời chia tay với em, em sẽ tự sát sao?"



Sẽ, đời này cô không còn chỗ dựa nào nữa rồi, "Không đâu, em đâu có điên mà treo cổ ở một gốc cây." Triệu Hữu Thời tránh ánh mắt chị, bộ dáng cười tủm tỉm như trước.



Tuy nhiên có một số việc lại nằm ngoài tầm tay, chảy qua khe hở, không bắt được, cũng không khống chế được.



Đến kì nghỉ đông, Triệu Hữu Thời quay về Lô Xuyên đón năm mới, cô đã chuyển vào hẳn căn hộ của Trạch Mẫn, đã lâu không quay về ngõ Ngô Đồng, bà Trạch thường mang đồ bổ đến, cười nói: "Học kì sau không cần đi học nữa nhỉ, đã tìm được đơn vị thực tập chưa?"



Triệu Hữu Thời gật đầu: "Cháu tìm được rồi ạ, thầy giáo đề cử cháu đến một trường trung học thực tập."





"Giáo viên trung học?" Ánh mắt bà Trạch sáng lên, "Hiện tại thi giáo viên cũng không dễ dàng, về sau vào được biên chế là ổn định rồi. Dì vẫn luôn bảo Trạch Mẫn thi công chức, nhưng nó không chịu nghe, cháu cũng giúp dì khuyên nó đi, hai đứa phu xướng phụ tùy mà."



Triệu Hữu Thời buồn cười, mấy ngày nay ở chung với bà Trạch, cô thường bị bà trêu đến đau bụng: "Dì Trạch à, hiện tại Trạch Mẫn là kim cương Vương lão ngũ, còn thường xuyên lên TV, dì xác định muốn anh ấy thi công chức sao?"



"Cháu không hiểu đâu mở công ty mạo hiểm lắm, nhà dì không cầu đại phú đại quý, chỉ cần bình an thôi, công chức mới là an toàn nhất."



Triệu Hữu Thời cố ý nói: "Năng lực của Trạch Mẫn mạnh như vậy, nhất định sẽ không yên phận là công chức nhỏ đâu. Tương lai chắc chắn có thể làm trưởng phòng cục trưởng, làm tốt còn có thể làm đến thị trưởng, tỉnh trưởng, chuyện tham ô mỗi ngày đều nghe thấy, còn mạo hiểm hơn so với mở công ty ấy chứ ạ."



Bà Trạch đột nhiên chấn động: "Đúng rồi, sao dì không nghĩ ra chứ." Con trai của bà là nhân trung long phượng(*), chỉ biết làm chuyện lớn, làm quan còn mạo hiểm hơn so với thương nhân.



(*) Rồng phượng trong loài người



Triệu Hữu Thời cuối cùng không nhịn nổi nữa, cười ngặt nghẽo.



Buổi trưa cô thay bà Trạch mang bữa trưa yêu thương đến công ty. Đã nửa năm không tới, công ty lại có thêm rất nhiều người mới, may là lần này Triệu Hữu Thời mang khá nhiều đồ ăn vặt, lễ tân nháy mắt với cô: "Hiếm khi bà chủ đại giá quang lâm nha, suýt chút nữa tiểu nhân đã không nhận ta, mới có hơn nửa năm không gặp, đã trở nên mê người thế này."



Triệu Hữu Thời đỏ mặt, tức giận ném đồ ăn vặt cho cô lễ tân: "Cầm lấy đi, đồ ăn vặt còn không bịt được miệng cô."



Cô lễ tân ha ha cười.



Đi vào trong công ty, nhân viên đều chào hỏi: "Hi, sao hôm nay chị Triệu lại rảnh rỗi đến đây thế này."



"Chào chị Triệu, chị lại mang đồ ăn gì đến vậy?"



"Chị Triệu em giúp chị xách đồ nhé, đống đồ này nặng lắm."



"Trạch tổng đang họp trong văn phòng, chị Triệu chờ một lát nhé."



Túi đồ ăn vặt bị cướp đi, Triệu Hữu Thời không chịu nổi bọn họ, giống như đang chỉ huy bọn trẻ con: "Mọi người đều có phần, đừng cướp, đừng cướp."



Cô nói nói cười cười với mọi người, tầm mắt đảo qua mọi người, nhìn thấy bọn họ đều để đồ ăn lên bàn làm việc, ánh mắt đột nhiên dừng trên tấm ảnh.



Triệu Hữu Thời đi qua, cầm lấy khung ảnh trên bàn: "Mọi người từng tổ chức hoạt động đoàn thể?"



"Đúng vậy, tháng trước mới họp thường niên, nhân tiện nghỉ phép luôn, thế nào, có phải có rất nhiều người đẹp mới tới không?"



Triệu Hữu Thời: "Không chỉ có mỗi công ty chúng ta họp nhỉ?"



"Đúng vậy, còn gặp mặt bên đối tác nữa, cái Chu kia..." Anh ta nói tới đây đột nhiên có người kéo cánh tay, lúc này mới có phản ứng, cướp lấy khung ảnh, cười gượng, "Tôi đi WC đã."



Cuộc họp của Trạch Mẫn còn chưa kết thúc, thư kí đi vào gõ cửa nói Triệu Hữu Thời đến, anh lập tức kết thúc cuộc họp, đón tiếp cô, cười nói: "Ớ anh?"



Như thường ngày Triệu Hữu Thời sẽ đáp: "Đúng, em ớ anh.", nhưng hôm nay cô lại không nói lời nào, mặt không biến sắc đi vào văn phòng, đóng cửa lại, cô đi đến trước bàn làm việc của Trạch Mẫn, cầm lấy khung ảnh lên nhìn, trong ảnh chỉ có cô, không có ảnh chụp cuộc họp thường niên.



Triệu Hữu Thời nhỏ giọng nói: "Anh có hợp tác gì với Chu Dực Xuyến?"



Trạch Mẫn hơi nhếch khóe miệng, ôm eo cô: "Công việc mà thôi, cơm trưa là do em nấu sao?"



Triệu Hữu Thời không để cho anh đánh trống lảng sang truyện khác: "Đừng có qua lại với Chu Dực Xuyến, chỗ anh không thiếu một món làm ăn với cô ta."



Trạch Mẫn kiên nhẫn: "Anh hợp tác với tập đoàn Thời Đại, không liên quan đến cô ta."



"Vậy thì cũng đừng qua lại." Triệu Hữu Thời ném khung ảnh xuống. "Đừng hợp tác với tập đoàn Thời Đại. Chu Dực Xuyến giết người, mẹ cô ta khai khẩu cung giả cho cô ta, Thẩm Lãng Vĩ cũng không phải là người tốt đẹp gì."



"Công là công tư là tư, đừng lẫn lộn hai thứ vào một." Trạch Mẫn dỗ dành cô, "Thẩm Lãng Vĩ là nhà đầu tư của công ty, chuyện này là sự thật không thay đổi được. Lúc làm việc anh chưa từng tiếp xúc với Chu Dực Xuyến."



Triệu Hữu Thời không nghe, cô chỉ biết tất cả những người và chuyện có liên quan đến Chu Dực Xuyến không nên xuất hiện trước mặt cô. Không lúc nào cô không nguyền rủa cô ta, nguyền rủa Chu Dực Xuyến không được chết tử tế, phải chết vô cùng thê thảm.



Mấy ngày liên tiếp, Triệu Hữu Thời không ngừng thuyết phục Trạch Mẫn từ bỏ các dự án hợp tác với tập đoàn Thời Đại, lúc đầu Trạch Mẫn còn có thể nói đạo lý với cô, nhưng sau đó anh chỉ giữ nguyên sự im lặng, mặc cho Triệu Hữu Thời nói đến rát cả cổ họng, anh cũng không đáp lại.



Hôm nay Triệu Hữu Thời đang ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại. Một tiếng sau cô đến quán cà phê gặp mặt, đối phương đưa danh thiếp cho cô: "Cũng tính hẹn cô ra, nửa năm trước tôi từng muốn thử phỏng vấn cô, nhưng vẫn không có cơ hội. Thời gian trước tôi tự ý tra được số di động của cô. Xin lỗi vì đã đường đột như vậy."



Triệu Hữu Thời: "Không sao, anh muốn hỏi chuyện gì?"



Phóng viên đã theo dõi tin tức này nửa năm, vẫn muốn lấy chuyện riêng của Thẩm Lãng Vĩ để viết bài, về phần rốt cuộc là gợi ý của tạp chí hay là mưu kế của đối thủ cạnh tranh nào đó thì Triệu Hữu Thời không cần phải biết.





Thỉnh thoảng sức mạnh của dư luận còn mạnh hơn so với pháp luật, một chuyện nào đó khi đã bị truyền thông thổi phồng lên sẽ đem lại hiệu quả xã hội không tưởng. Triệu Hữu Thời nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cảm xúc, đồng ý với đề nghị của người phóng viên, cuối cùng người phóng viên cười: "Điều này chứng minh tôi có hi vọng rồi. Lúc ấy Trạch tổng từ chối thẳng thừng luôn, còn tạo áp lực với tạp chí của tôi nữa."



Triệu Hữu Thời sửng sốt.



Rạng sáng Trạch Mẫn mới về đến nhà, ngọn đèn trong phòng khách vẫn còn bật sáng, Triệu Hữu Thời nằm trên sô pha, hình ảnh vô cùng quen thuộc, nhưng lần này cô không hề ngủ.



Trạch Mẫn: "Sao khuya như vậy còn chưa ngủ, hệ thống sưởi cũng không bật lên."



Triệu Hữu Thời cầm mấy tờ báo trên bàn, chìa ra trước mặt Trạch Mẫn: "Đây là tin tức gần nửa năm nay của anh." Cô lấy một tờ báo trong số đó ra, chỉ vào một trang, "Đây là tin tức nửa năm trước anh hợp tác với Lục Khoa. Đây là một tháng sau khi chị em gặp chuyện không may."



Trạch Mẫn bình tĩnh: "Em muốn nói gì?"



"Em muốn nói gì thì trong lòng anh đã rõ cả rồi. Hôm nay có một phóng viên tới tìm em, anh ta nói anh từng tạo áp lực, khống chế dư luận."



"Em cho rằng anh dùng chuyện này để đổi lấy lợi ích?"



Triệu Hữu Thời đứng lên, nhìn thẳng vào Trạch Mẫn: "Ít nhất em đã từng cho rằng mình khác với Lí Giang, nhưng hóa ra không phải."



Trạch Mẫn hét to: "Em cho rằng anh dùng chuyện của em để trao đổi lợi ích!"



"Đúng, đúng vậy!" Triệu Hữu Thời làm cho tiếng của mình còn to hơn anh, "Anh không đổi lấy, nhưng anh cũng không từ chối. Anh có dám phủ nhận Thẩm Lãng Vĩ không đi tìm anh không."



"Thẩm Lãng Vĩ từng tìm anh, nhưng vậy thì sao chứ, mối quan hệ hợp tác của bọn anh không liên quan gì đến cái chết của chị em."



"Anh dám nói không có chút liên quan nào ư?" Triệu Hữu Thời ném hết đống báo vào mặt anh, "Trạch Mẫn, anh thật ghê tởm!"



Triệu Hữu Thời quay về trường học luôn, từ ngày đó cô và Trạch Mẫn chính thức bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Hai người không ai để ý đến ai, một tháng sau Triệu Hữu Thời nhận được đồ chuyển phát nhanh của Trạch Mẫn, trong hộp toàn là thức ăn chín và đồ ăn vặt cô thích, nhưng trước mặt cô lại là tin tức hợp tác của tập đoàn Thời Đại và Cư Khang do báo chí đăng tải ngày hôm qua.



Trạch Mẫn chủ động chấm dứt chiến tranh lạnh, ba ngày sau đáp máy bay đến tìm Triệu Hữu Thời. Khi đi vào nhà trọ, anh mới phát hiện Triệu Hữu Thời đã cho dì giúp việc nghỉ việc, hơn nữa còn chuyển về kí túc xá, trên bàn đặt tờ báo của bốn ngày hôm trước.



Trạch Mẫn rút hai điếu thuốc ngồi trong phòng khách hút, đến tầm chiều tối thì đến trường trung học Triệu Hữu Thời thực tập đợi cô.



Trạch Mẫn: "Ngày mai anh sẽ mời dì giúp việc quay lại."



"Không cần."



"Vậy em cần cái gì?"



Triệu Hữu Thời: "Không cần gì hết."




Một tháng này Trạch Mẫn không ngừng bận rộn công tác, chạy ngược chạy xuôi, bốn ngày trước đã hoàn thành nghi lễ kí kết, anh lại phải đi một chuyến qua Mỹ, hôm qua mới trở về, hôm nay lại chạy đến đây, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi: "Em còn nhớ lời nói lúc trước em nói ở trong bệnh viện với Tưởng Phương Dao không? Em hỏi cô ấy, người chết là cha hay mẹ cô ấy, cô ấy không thể hiểu được tâm trạng của em, bởi vì người chết không phải là người thân của cô ấy. Triệu Hữu Thời, không ai mong chị em xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc anh trai anh qua đời, anh biết không có ai có thể đồng cảm với chuyện đó, anh cũng không yêu cầu người khác cùng có tâm trạng như vậy giống anh."



Triệu Hữu Thời dường như hiểu được ý của Trạch Mẫn, chị gái của cô không phải là chị gái của anh, anh không thể căm hận mọi người và chuyện có liên quan đến Chu Dực Xuyến như cô được.



Trạch Mẫn: "Cuộc sống còn phải tiếp diễn, công việc cũng phải tiếp tục, anh chỉ đang hoàn thành công việc của mình thôi."



"Anh nói xong rồi chứ?" Triệu Hữu Thời nhìn anh, "Trạch Mẫn, tất cả mọi người không cần phải đồng cảm, em chỉ hi vọng mình anh có thể thôi. Anh có thể yêu mọi thứ của em, bởi vì em yêu anh, nên em cũng sẽ yêu mọi thứ của anh, chỉ là em đã quên mất tình cảm không thể có giao dịch công bằng."



"Anh không cần em yêu mọi thứ của anh. Anh chỉ yêu em thôi, em cũng chỉ cần yêu anh, như vậy là đủ rồi."



Triệu Hữu Thời cúi đầu, im lặng thật lâu mới nói: "Được, vậy anh đừng hợp tác với Thẩm Lãng Vĩ nữa."



Trạch Mẫn vô cùng mệt mỏi: "Ngang ngạnh!"



Triệu Hữu Thời đột nhiên phát hiện hóa ra bọn họ sống cùng một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, nhưng bọn họ chưa từng bước vào thế giới của đối phương. Thế giới của anh là tiền tài và lợi ích, còn của cô là "ngang ngạnh".



Thời kì "ngang ngạnh" này ủ bệnh quá dài, kéo dài đến tận ba năm, cho đến năm thứ tư mới bùng nổ, một khi bùng nổ thì lực sát thương của nó đủ để phá hủy hai tòa thành.



Từ đó về sau, hai người không còn liên lạc với nhau nữa, Triệu Hữu Thời không biết Trạch Mẫn đang bận chuyện gì, Trạch Mẫn cũng không biết cô đã kí hợp đồng, đã làm xong luận văn tốt nghiệp. Hôm tốt nghiệp Đinh Sĩ Lỗi nghìn dặm xa xôi đến thăm cô, chỉ vào người bên cạnh: "Bạn gái anh đấy, xinh không?"



Triệu Hữu Thời cười: "Chúc mừng anh."



"Gần đây Trạch Mẫn rất bận, mỗi ngày chỉ được ngủ ba bốn tiếng, cậu ta không rút ra được thời gian đến đây."



Triệu Hữu Thời cười: "Không sao."



Sau đó, cô đi ăn cơm với Hứa Ninh, uống hơn hai chén rượu, cuối cùng nước mắt đã rơi ra, Hứa Ninh để mặc cho cô khóc năm phút, rút khăn tay đưa cho cô: "Năm đó chị cũng từng khóc trước mặt Trạch Thành."



Triệu Hữu Thời cúi đầu, không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, Hứa Ninh nói: "Nói ra cũng thực xấu hổ, chị và Trạch Thành yêu nhau, nhưng vì sự nghiệp, anh ta lại tặng chị cho Dương Quang. Công việc của anh ta có thể ngồi tù bất cứ lúc nào, khi bị cảnh sát đuổi bắt anh ta nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, nghĩ đến có thể học theo phim Hong Kong nhảy được xuống lều bạt hoặc xe tải, nhưng bên dưới không có gì, bởi vậy mà ngã chết."




Cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng ngẩng đầu, hai mắt nhòa lệ nhìn Hứa Ninh đang cười, "Sau đó chị lén tham gia lễ tang của anh ta, trạng thái tinh thần của mẹ anh ta rất kém, khi đó Trạch Mẫn mới học tiểu học, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy không khóc lóc không ầm í, khuôn mặt u ám. Em có thể tưởng tượng được khuôn mặt u ám của học sinh tiểu học là như thế nào không?"



Triệu Hữu Thời: "Trước đây anh ấy rất bướng bỉnh, luôn bắt nạt em."



Hứa Ninh cười: "Cậu ta rất giống anh trai. Hơn mười tuổi anh trai cậu ta đã xông xáo rồi, thề phải làm được chuyện lớn. Sau khi kiếm được tiền thì dã tâm càng ngày càng lớn, chuyện gì cũng có thể làm được, thậm chí bán chị cho Dương Quang, nhưng Tiểu Thời à..." Hứa Ninh nhìn Triệu Hữu Thời, "Em may mắn hơn so với chị, Trạch Mẫn thực sự yêu thương em."



Hứa Ninh chạy trốn đến nơi này đã hơn mười mấy năm, mãi mà không xóa được hết chuyện cũ, cả người chị đầy thương tích, chỉ là thường ngày tỏ ra kiên cường, chị là nhà tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, nhưng chị không thể chữa lành được vết thương cho mình. Chuyên ngành của chị không có hiệu quả với chị, nên hiện tại chị tính vứt bỏ hết mọi thứ ở nơi này.



Hứa Ninh: "Chị sẽ đóng cửa phòng khám đi Singapore, sau này cũng không quay lại nghề cũ nữa. Chị tính mở một công ty nghệ thuật, muốn mang theo mấy người."





Triệu Hữu Thời sửng sốt, nước mắt trên mặt còn chưa khô: "Sao đột nhiên chị lại quyết định như vậy?"



"Không có đột nhiên gì hết, chị đã chuẩn bị hai năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội đi. Dương Quang đang giám sát chị, chị không chạy được khỏi phạm vi thế lực của anh ta."



Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Vậy hiện tại..."



"Hiện tại chị tìm được bạn giúp đỡ rồi. Bạn bè ở Singapore, bọn họ có thể giúp được chị." Hứa Ninh cười hỏi, "Thế nào, có muốn đi cùng chị không?"



Cho tới bây giờ Triệu Hữu Thời chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng trong lòng cô đột nhiên dao động, rời khỏi thành phố này, sau khi đến Singapore sẽ có cuộc sống như thế nào?



Cô cân nhắc suốt một tuần, xử lý chuyện vụn vặt hết hai tuần, không thể đến trường học, cô ra sức giải thích với các giáo viên. Căn hộ đang thuê cũng trả lại, Hứa Ninh giúp cô làm thủ tục xuất ngoại, nhân lúc rảnh rỗi cô lén trở về Lô Xuyên, trò chuyện với chị gái suốt cả buổi chiều.



Công việc bận rộn nên chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua, khi Triệu Hữu Thời tỉnh táo lại mới phát hiện tất cả mọi chuyện đều đã làm thỏa đáng, cô mang theo hành lý, lên đường ra sân bay.



Đúng vào đợt giữa hè, giống y như mùa hè bốn năm về trước, biển xanh trời xanh, không khí nóng bức, cô giẫm lên ánh mặt trời, trong cặp sách là thư thông báo trúng tuyển, chạy trong ngõ Ngô Đồng, con gà mái của dì Vương còn chưa bị làm thịt.



Có bài hát được bật trong phòng đợi, Triệu Hữu Thời vẫn im lặng, Hứa Ninh khẽ huých cánh tay cô: "Có điện thoại."



Triệu Hữu Thời bắt máy, nghe thấy Tưởng Phương Dao đang khóc ở đầu bên kia: "Triệu Tiểu Thời, hôm nay cậu đi sao? Cậu muốn đi đâu, hôm nay tớ gặp cô chủ nhiệm, cô mới nói cậu phải đi. Chừng nào thì cậu trở về, cậu nói với cô giáo từ bao giờ, cậu muốn đi đâu?"



"Tưởng Phương Dao."



"Cậu đừng đi, cậu đừng giận tớ, tớ biết là mình sai rồi. Tớ không nên tắt máy điện thoại của Trạch Mẫn, không nên thích anh ấy. Tớ đã không còn thích anh ấy nữa rồi, cậu đừng đi, là lỗi của tớ, cậu đừng cãi nhau với anh ấy."



"Tưởng Phương Dao, không liên quan đến cậu."



"Tớ biết cậu ghét tớ, cùng lắm thì tớ không làm phiền cậu nữa. Cậu trở về đi, cậu đừng đi." Tưởng Phương Dao nói xong đột nhiên hét lên, "Tớ lập tức đi tìm Trạch Mẫn, cậu đừng có đi đấy."



Cô nàng cúp máy, Triệu Hữu Thời không nói kịp. Một lúc sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Triệu Hữu Thời do dự một lát, "A lô" bắt máy.



"Em đang ở đâu?"



Là giọng nói của Trạch Mẫn, đã mấy tháng cô không nghe thấy giọng nói của anh, rốt cuộc là mấy tháng rồi? Cô không còn nhớ rõ nữa.



Trạch Mẫn: "Triệu Hữu Thời, em đang ở đâu, nói chuyện!"



"Trạch Mẫn..." Bên tai Triệu Hữu Thời có tiếng hát, suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn, khẽ nói, "Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên cạnh anh. Em cho rằng chúng ta thực xa lạ, vĩnh viễn sẽ không cùng xuất hiện, nhưng em rất biết ơn, anh đã trưởng thành cùng em, để cho em quen được Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi, dạy em rất nhiều chuyện, để cho em gặp được rất nhiều người."



"Triệu Hữu Thời, rốt cuộc em đang ở đâu!"



"Thời gian trước, em đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy, em vẫn không chịu nghĩ tới tương lai của anh và em. Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ tới chúng ta có thể kết hôn hay không, tương lai có thể sinh con hay không. Em chưa từng nghĩ tới chồng mình là ai, cũng chưa từng nghĩ tới vợ anh là ai."



"Chồng em là anh, vợ của anh là em. Triệu Hữu Thời, em đang ở đâu?" Trạch Mẫn hoảng sợ, giọng nói trở nên gấp gáp.



Trạch Mẫn hét lên: "Triệu Hữu Thời...Triệu Hữu Thời..." Điện thoại chỉ còn tiếng "tút tút", Trạch Mẫn lập tức gọi lại, tay không ngừng run rẩy, nhưng bên kia đã tắt máy. Anh chạy ra cửa, ai ngờ Đinh Sĩ Lỗi lại đứng ở đó, lúc này đấm thẳng vào anh.



Hai mắt anh ta đỏ au, giọng run run: "Cậu mang Triệu Hữu Thời về đây, mang cô ấy về đây cho tôi."



Trạch Mẫn bò dậy, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, lảo đảo chạy ra khỏi công ty.



Trên loa thông báo đã đến giờ lên máy bay, Triệu Hữu Thời xếp hàng, bên tai vẫn vương vấn ca khúc kia, cô hỏi Hứa Ninh: "Đó là ca khúc gì vậy?"



"Em cảm thấy hay à?" Hứa Ninh nói, "Ca khúc này đã cũ rồi, lúc nó thịnh hành em còn chưa sinh ra đâu."



"Cõi lòng tôi đầy mỏi mệt, trong mắt là nước mắt chua xót..."



"Tôi từng vô cùng hăng hái, trở về chỉ có gói hành lý trống trơn..." (**)



(**) Bài hát "Mây cố hương"







Triệu Hữu Thời: "Hay."



Cô từng tràn đầy hăng hái, hiện tại cả người mệt mỏi, cô mang hành lý rời khỏi quê hương của mình, không ai gọi cô trở về, cô sẽ phiêu bạt khắp nơi.



Triệu Hữu Thời cầm thẻ lên máy bay, xoay người nhìn về phía sau, trống không, chỉ có tiếng ca bồi hồi.



Tạm biệt, thời niên thiếu vô tri của tôi.



---



Lời tác giả: Rất lâu trước kia có người hỏi tôi, tại sao tình cảm của Trạch Mẫn dành cho Triệu Hữu Thời đột nhiên sâu sắc như vậy?



Ban đầu có độc giả đề nghị tôi đặt ra lý do trước kia Trạch Mẫn đã nhìn trúng Triệu Hữu Thời, nếu không tình cảm tới quá đột ngột, tôi đã suy nghĩ và thấy không cần phải như vậy.



Bọn họ quen nhau từ nhỏ, mỗi lần về nhà Trạch Mẫn đều đi ngang qua nhà Triệu Hữu Thời, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô. Có lẽ trên đường về nhà, có lẽ mỗi lần lơ đãng ngẩng đầu xuyên quan cửa sổ nhà bếp tầng hai đối mặt với cô. Bọn họ đều cho rằng mình không quen nhau, nhưng không thể phủ nhận được bọn họ cũng là người quen thuộc với nhau nhất. Nghỉ hè năm ấy, cuối cùng bọn họ đã cùng xuất hiện rồi, tình cảm tới quá nhanh sao? Không hề có, đã hơn mười năm rồi mà. Tới chậm ư? Cũng không chậm, chỉ là đúng thời điểm mà thôi.



Nhưng đừng quên tuổi đời của bọn họ, tình yêu mới bắt đầu làm sao đã chín chắn được, chấm dứt vào lúc tuổi đời còn chưa chín chắn thực ra là đúng thời điểm mà thôi.