Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 14: Không Muốn Quên




Hồ Vân Thư cứ chạy, chạy mãi không ngừng, dù Lâm Vân Thiên có kêu, cậu cũng không quay đầu nhìn lại.

Nước mắt cậu cứ rơi, rơi mãi không thể dứt.

Anh không còn là người tin tưởng cậu nhất nữa rồi.

Anh thất hứa, anh nuốt lời, anh bỏ rơi cậu, anh vì bạn gái không phân biệt đúng sai mà lớn tiếng mắng cậu.

Tình cảm mười lăm năm như một trò đùa ngớ ngẩn.

Anh không tin tưởng cậu.

Anh không thích cậu nữa.

Nhưng cậu vẫn yêu anh.

Cậu vẫn trân trọng những kỉ niệm đã trải qua với anh.

Lâm Vân Thiên, anh vẫn còn nhớ lời hứa sẽ để em làm cô dâu của anh chứ?

Tại sao anh lại có bạn gái?

Tại sao anh lại lừa dối em...

Hồ Vân Thư chạy đến khi đôi chân mình run rẩy, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, đến khi không thể bước thêm một bước nào nữa, mới ngừng lại.

Lượng vận động vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, cậu choáng váng, thở dốc, sắc mặt đỏ bừng chuyển hẳn sang tím tái, hít vào từng ngụm không khí mới mẻ.

Cơn đau mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ cảm nhận ập đến trong tít tắt.

Nước mắt mặn hay mồ hôi mặn cậu cũng không phân biệt được nữa, chỉ cảm thấy hít thở là việc khó nhọc với mình lúc này.

Cậu muốn về nhà...

Bíp bíp bíp!

Tiếng kèn xe inh ỏi bên tai, tiếng người ồn ào trên đường, và cả tiếng kêu đau đớn của cậu vang lên.

Trời đất quay cuồng cũng là lúc, Hồ Vân Thư nhìn thấy một chiếc xe đang lao nhanh về phía mình, không có dấu hiệu dừng lại.

Mà chân cậu, đã mất cảm giác từ lâu rồi.

Trong khoảng khắc đó, Hồ Vân Thư chỉ còn lại một suy nghĩ.

Nếu cậu chết rồi, anh có thương tâm hay không?

Chắc là có, Vân Thiên vẫn luôn rất dịu dàng mà.

Anh sẽ đặt hoa lên mộ phần của cậu, thương tiếc cho người bạn thân đã mất.

Cậu muốn được yêu.

Vân Thiên...

Xin lỗi.

Vì những gì em đã làm với anh, nếu em thú nhận tất cả,

Có khi hai chúng ta sẽ có những giây phút cuối cùng...

Rầm!

"Á! Chết người!"

"Có người bị xe tông!"

"Mau! Mau gọi cấp cứu!"

Hồ Vân Thư nằm giữa vũng máu ấm nóng của mình, cơ thể nặng nề không nhấc lên nổi một đầu ngón tay, tiêu cự trong ánh mắt nhanh chóng tan rã.

Cậu đau như bị cắt ra từng khúc nhỏ.

Nhất là đầu.

Hồ Vân Thư sợ, sợ đầu mình vỡ rồi, kí ức với Lâm Vân Thiên được lưu trữ bên trong có bị vỡ mất hay không?

Nếu cậu quên anh đi thì còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Vậy thì không được đâu...

"Bạn học, tỉnh táo lên! Bạn học!"

________

Bệnh viện.

Hai tuần sau.

Lâm Vân Thiên nghe tin Hồ Vân Thư đã tỉnh, hấp tấp chạy đến xem cậu thế nào rồi, bao nhiêu quy định ở bệnh viện cũng bị anh ném ra sau đầu.

Cửa phòng ở trong tầm mắt bị anh mạnh mẽ đẩy ra, vọt vào trong.

Cạch!

"Vân Thư!" Cậu ấy đã không sao rồi!

Ngồi trên giường bệnh, trên đầu cậu thiếu niên quấn vài vòng vải băng, tay chân cũng bị băng bó trắng toát, khuôn mặt thanh tú cũng chịu tội, lúc ngã xuống mặt cậu đập mạnh xuống nền đất, làm một bên má bị thương.

Lâm Vân Thiên càng nhìn càng đau thắt ruột gan: "Vân Thư, bây giờ cậu có ổn chưa?"

Hồ Vân Thư đưa mắt nhìn về phía cửa mở, sau đó thân ảnh của người thanh niên hoàn mỹ tốt đẹp lọt vào đáy mắt. Vừa lạ mà cũng vừa quen thuộc...

Nhưng khi ngửi được mùi tin tức tố của anh khi đến gần, cậu bắt đầu bất an. Mùi tin tức tố của người xấu đã từng công kích cậu nhưng cậu lại không nhớ rõ.

"Vân Thư, mình đã nhớ cậu lắm..."

Khi anh đến gần giường bệnh, cậu theo bản năng rụt người lại, bám dính lấy mẹ Hồ đang đứng kế bên, trốn sau lưng mẹ, từ chối tiếp xúc.

Đôi tay Lâm Vân Thiên đưa ra vốn muốn nắm lấy bàn tay của cậu đột ngột khựng lại giữa chừng, không thể tin vào mắt.

Hồ Vân Thư run rẩy gọi, tiếng nhỏ như mèo kêu: "Mẹ...Mình quen sao ạ?" Cậu không quen người này mà?

Một câu nói đủ để làm Lâm Vân Thiên ngây người, như rớt vào hố băng lạnh lẽo.

Vậy là sao?

Vân Thư quên anh rồi?

Mẹ Hồ thấy anh lặng thinh, bèn nói: "Cậu ấy là Vân Thiên, Lâm Vân Thiên, hàng xóm nhà ta đó. Chẳng lẽ con không nhớ à?"

Hồ Vân Thư gật đầu rồi lại lắc đầu: "Vân Thiên của con...Không phải cậu ta."

Cậu lại phủ nhận, chắc như đinh đóng cột: "Cậu này không phải Vân Thiên...Mùi, không giống anh ấy." Mùi của người mình yêu cậu vẫn nhận biết, có chút đắng đắng ngọt ngọt như cà phê, còn anh ta có mùi rất khó ngửi.

Mùi hương?

Lâm Vân Thiên vừa may mắn vừa chua sót.

May mắn vì cậu vẫn còn nhớ anh.

Chua sót vì không nhận ra anh là ai.

Lời xin lỗi cũng không thể thốt ra trong hoàn cảnh này được nữa.

Thấy cửa mở, Trần Vi Vũ bước vào trong: "Xin phép làm phiền, Vân Thư, mình đến thăm..."

Bịch bịch!

Hồ Vân Thư sung sướng cho cậu ta một cái ôm: "Vân Thiên, mình nhớ cậu."

Trần Vi Vũ bàng hoàng: "Mình là Vi Vũ mà?"

Lâm Vân Thiên trơ mắt nhìn cậu vui vẻ ôm người khác nhưng lại gọi tên anh.

Rõ ràng cái ôm đó phải dành cho anh mới đúng.

Anh mới là Vân Thiên của cậu.

Chuyện gì xảy ra thế này...

Chắc anh điên mất.