Lâm Vân Thiên và bạn gái cãi nhau rất to, vấn đề phát sinh xung đột không gì khác là về Hồ Vân Thư. Anh vẫn còn nhớ tranh chấp giữa cô ta và cậu ở cổng trường, người dùng tin tức tố kích động cậu là bạn gái mình, là cô ta gây sự trước.
Anh chỉ muốn cô ta xin lỗi cậu.
Hồ Vân Thư bài xích tin tức tố ấy, cũng bài xích luôn cả anh.
Nếu cô ta không phải ứng quá thái quá, làm ầm lên, anh cũng sẽ không gay gắt phản bác lại.
Khi đó, Lâm Vân Thiên và bạn gái to tiếng với nhau trong tiệm trà sữa, khách lẫn nhân viên đều nghe rõ mồn một.
Bạn gái không muốn hạ mình xin lỗi, còn khinh thường Hồ Vân Thư, mắng cậu rất khó nghe.
"Anh là bạn trai của em, không bênh em mà lại bênh thằng ất ơ nào đấy hay sao? Nó bị tai nạn là lỗi của nó do không cẩn thận chứ mắc mớ gì em phải xin lỗi?"
Anh không bênh ai hết.
Hơn nữa, khi Hồ Vân Thư ném cặp sách vào người bạn gái, chính anh là người đã nổi giận với cậu.
Anh đã đẩy người yêu mình đi thật xa.
"Xe lao ra ngu không né thì đỗ thừa ai? Anh thấy mình có vô lý quá không?"
Thể lực của Vân Thư rất yếu, phản ứng cũng chậm...
Giá như lúc đó anh đuổi theo, kéo cậu lại, ôm thật chặt.
Mọi thứ sẽ không hỗn độn như bây giờ.
"Lúc nào cũng bạn thân này bạn thân nọ, bám lấy bạn trai người khác là đúng hả? Em chưa đánh nó là may, lúc nào cũng trưng ra cái mặt thèm chịch, Omega hay trai bao vậy!"
Hồ Vân Thư chưa từng bám lấy anh, ngược lại, là do anh chủ động tìm cậu.
Một lần cũng là anh, hai lần cũng là anh.
Cậu thích anh, cho nên mới mềm lòng không hề từ chối.
Anh đã không biết, bản thân mình làm cho cậu khó xử đến nhường nào.
Bất hạnh của Vân Thư, là do mình cả.
"Đủ rồi!"
Anh vừa tức giận vừa chua xót khi nghe những câu từ sỉ nhục Hồ Vân Thư từ chính miệng người mà mình cho là tri kỷ.
"Dừng lại đi."
Anh còn chưa dám nói nặng lời với Hồ Vân Thư lần nào.
Lần đó là ngoại lệ, anh nghĩ cậu bướng bỉnh xúc phạm cô ta trước.
Anh hối hận lắm.
Hối hận muốn chết.
Vẻ mặt vừa buồn vừa lạc lõng lúc đó của cậu, cả đời này anh sẽ không quên được.
Lâm Vân Thiên nghe không lọt nửa chữ, anh cảm thấy thất vọng tràn trề, quyết định chấm dứt.
Anh không đánh phụ nữ, dù có nổi giận muốn lật bàn, cũng cố nhịn lại.
Thì ra hai người bọn anh cũng không hợp ý giống như anh đã nghĩ.
Mệt mỏi thật.
Những lúc thế này, anh lại nhớ Hồ Vân Thư.
Dù hai người có cãi nhau, lớn hay nhỏ, cậu lúc nào cũng là người nhận lỗi trước.
Có lẽ anh biết lý do thật sự mà cậu luôn nhường nhịn mình.
Vì yêu anh.
Cậu buồn lòng, cáu kỉnh với anh vì cậu ghen tị.
Anh đã vô tình làm tổn thương cậu bạn bé nhỏ của mình.
Lâm Vân Thiên, Vân Thư đã quan trọng với mày như vậy, tại sao không hành động đi?
_______
Tối thứ bảy.
"Vân Thư, đi mua vài món giúp mẹ."
Mẹ của Hồ Vân Thư nhìn tủ lạnh trống trơn, mấy kí thịt và trứng bà mua để trữ trong tủ không cánh mà bay.
Cậu đang ngồi trên ghế trên ti vi, nghe vậy chột dạ, lập tức lấy công chuộc tội: "Để con đi mua ngay ạ."
Cậu dùng mấy chục quả trứng để làm cơm cuộn trứng, thịt băm xào với rau củ, nhưng không biết bước nào làm lỗi, không khét thì cũng mặn mà vô cùng. Vứt đi thì lãng phí, cho nên mấy ngày vừa qua, cậu đều bóp bụng ăn hết sạch.
Rõ ràng cậu đã nấu rất nhiều phần bị hỏng, nhưng sáng nào ngủ dậy cũng thấy ít hơn phân nửa, cũng không đến nổi bị đau bụng.
"Hắt xì!"
Hồ Vân Thư xoa mũi, rõ ràng ở trong nhà rất là ấm áp, nhưng khi ra ngoài lại lạnh muốn tê cứng. Cậu chỉ khoác thêm áo khoác, gió lùa qua đôi chân, nhịn không được run bần bật.
Cậu quyết định mua nhanh nhanh rồi về nhà đắp chăn ấm, gọi điện thoại cho Lâm Vân Thiên.
Con đường đến siêu thị cũng là đường đến trường, nhưng gần hơn. Trước kia cậu rất sợ khi phải đi một mình, nhưng không rõ hai tháng mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, cậu không còn cảm thấy sợ nữa.
Giống như thiếu đi sự tồn tại của ai đó trong một khoảng thời gian dài.
Cậu vội gạt bỏ suy nghĩ trong đầu ra khỏi.
Nếu là Vân Thiên...
"Vân Thư."
Trước cổng nhà Hồ Vân Thư, Lâm Vân Thiên đứng dưới ánh đèn đường, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Cậu bước nhanh lại gần, có chút vui vẻ: "Vân Thiên à, cậu đến tìm mình? Trùng hợp ghê, mình còn định gọi điện cho cậu."
Anh không hề kiềm lại tin tức tố của mình, mùi hương rất nồng, xung quanh không có ai liền không kiêng dè, tỏa ra bao nhiêu tùy thích.
Hồ Vân Thư nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, lo lắng: "Sao cậu không vào trong nhà ngồi chơi...Đã đứng ở ngoài này bao lâu rồi vậy chứ."
Tiếc là bàn tay cậu cũng lạnh ngắt, không thể mang đến hơi ấm cho anh.
"Sao cậu không nói gì vậy...?" Hôm nay anh ấy lạ quá.
Bàn tay của Lâm Vân Thiên run nhẹ, trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ hơn mình rất nhiều: "Vân Thư, xin lỗi nhé."
Xin lỗi vì đã làm tổn thương em, làm em phải khóc rất nhiều.