Hồ Vân Thư nhận được lời tỏ tình của Hồ Minh Nguyệt.
Đây cũng là lần đầu, có người nói thích cậu, muốn trân trọng và bảo vệ cậu.
Không phải Lâm Vân Thiên.
Trông phút chốc đó, cậu không biết phải ứng xử như thế nào nữa.
Đột ngột nhận được lời thương, bản thân cậu cũng bối rối.
Mà đối phương còn là ân nhân, người đã gọi cho cứu thương khi tai nạn xảy ra và hắn cũng có mùi tin tức tố hệt như anh, một người giàu tình cảm.
Hồ Minh Nguyệt không gấp muốn biết đáp án, chỉ bảo cậu về suy nghĩ kĩ, không đồng ý cũng không sao. Hắn biết cậu không bao lâu, nhưng lại biết cậu đã yêu đơn phương người khác.
Cậu là loại hình mà hắn thích. Omega xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiền lành và nhút nhát.
Hồ Vân Thư mong manh, nhỏ nhắn, nhưng lại quật cường ở một vài phương diện nào đó, làm Hồ Minh Nguyệt nảy sinh ham muốn bảo vệ cậu ấy.
Kỳ thực, Hồ Vân Thư không ghét Hồ Minh Nguyệt.
Nhưng cũng không yêu sâu đậm như Lâm Vân Thiên.
Đã có tình với một người khác, thật sự rất khó để chấp nhận một tình yêu mới thay thế.
Cậu không muốn làm tổn thương Hồ Minh Nguyệt.
Chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới thì không nên tiếp nhận tấm lòng chân thành của Hồ Minh Nguyệt một cách vội vàng.
Từ chối thôi.
Trần Vi Vũ thấy cậu bước vào lớp với dáng vẻ phờ phạc, lo lắng: “Vân Thư, cậu không khỏe thì về trước nghỉ đi, mình trực nhật xong rồi về sau.”
Hồ Vân Thư lắc đầu, giúp cậu ta lau bảng: “Mình khỏe rồi mà, với lại mình muốn về chung với cậu.” Từ hồi chuẩn bị văn nghệ cho trường, hai người bọn cậu chưa về chung được lần nào.
Trần Vi Vũ đã giúp cậu rất nhiều, giúp cậu ta trực nhật thì có là gì. Một người bạn tâm giao, ngoài Lâm Vân Thiên ra.
Vân Thiên…Cậu đã không xem anh là bạn từ rất lâu rồi.
Tan trường đã được một lúc lâu, Trần Vi Vũ nghĩ cậu đã về trước, nghe vậy vui vẻ: “Để mình đi đổ rác rồi về nhá.” Cậu đã mở lòng ra một chút với cậu ta rồi.
Hồ Vân Thư gật đầu: “Không vội, từ từ làm cũng được.” Động tác quét dọn của cậu nhanh hơn. Tuy cậu tệ khoản nấu ăn và may vá, nhưng quét nhà, lau dọn thì nhanh tay hay việc. Omega đã kết hôn đa số đều chọn ở nhà làm nội trợ, cậu cũng phải cố gắng học làm từng thứ thật giỏi.
Ngay từ ban đầu, cậu đã luôn định sẵn mục tiêu quan trọng, là trở thành một cô dâu tốt của Lâm Vân Thiên.
…
Trời sập tối thường hay chuyển mưa lớn, hai bé Omega không bé nào thèm mang dù.
“Hắt xì!”
Hai người vừa rời trường học được một khoảng, mưa lớn đột ngột ập tới, còn mang theo cả sấm chớp khiêu vũ. Đành phải ngừng ở một mái hiên của hộ gia đình nào đó, nhìn hạt mưa tí tách rớt.
Trần Vi Vũ xoa xoa vai áo, nhăn mũi, đánh thêm vài cái hắt hơi nữa mới hòa hoãn.
“Thiệt là xui xẻo á. Vân Thư, cậu có lạnh…Không?” Cậu ta sao lại quên mất chuyện tên shipper Lâm giấu tên ngày nào cũng ship áo khoác đến tận lớp cho bé Omega này chớ.
Hồ Vân Thư trùm lên áo lông mềm lấy từ trong túi ra, chìa ra một cái khăn tay: “Mình không lạnh, ngược lại là cậu, mặc phông phanh thế kia.”
Trần Vi Vũ theo đuổi style linh hoạt, năng động dễ thương, thà mặc đẹp chứ không chịu mặc theo mùa. Cậu ta nhận khăn lau mặt: “Đẹp là được.”
Sau đó đánh trống lãng: “Mà…Mưa này sẽ khó mà tạnh đây.”
Hồ Vân Thư ngước lên nhìn trời, ừ nhẹ một tiếng.
Vào ngày mưa, cậu không muốn ra ngoài, sợ bị ướt. Nhưng Lâm Vân Thiên luôn rủ cậu đi ăn lẩu nóng hầm hập cho ấm bụng, cậu liền đi.
Dù cái ô nhỏ xíu, che được không bao nhiêu.
Một lần kia, có một chiếc xe hơi chạy ngang qua thật nhanh, cuốn theo vũng nước đọng lại trên đường tạt thẳng vào hai người. Một tay anh cầm ngang chiếc ô, một tay ôm lấy vai cậu.
Sự vững vàng của lồng ngực, bàn tay thô ráp ghì chặt lấy…Và cả hơi thở ấm nóng của anh.
Đối với cậu, đó là sức hấp dẫn khiến cậu điên đảo, trầm mê.
Quả thật rất yêu anh.
Mặc dù cả hai đều ướt hết, nhưng cậu đã không thấy lạnh chút nào.
Lộp bộp vài tiếng.
Tiếng mưa đánh vào chiếc ô nhỏ, nó được nghiêng ra, che lại bầu trời của cậu.
Mùi hương quen thuộc lan tỏa trong màn mưa dày.
“Vân Thư, về nhà thôi.”
Hồ Vân Thư dời mắt.
Trái tim bổng chốc đau xót, hốc mắt cũng nóng bừng.
Vân Thiên?
Là Vân Thiên.
“Vân Thiên…”
Em yêu anh.
Nếu không phải cổ họng nghẹn lại, cậu đã nói ra bí mật của mình.
Lâm Vân Thiên nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng.
“Ừm, mình đến trường đón cậu nhưng không thấy đâu…”
Anh biết cậu không mang dù.
Vân Thư không bao giờ tin vào dự báo thời tiết sẽ đoán trước được tâm trạng của ông trời.
“Cậu đợi có lâu lắm không?”
Cái ô nghiêng ra, che lại giọt mưa muốn chạm vào sợi tóc mềm mại của Hồ Vân Thư.
Cậu e thẹn, nhưng không trốn tránh cảm xúc này, cậu còn ước gì mưa càng lớn hơn nữa: “…Không lâu chút nào.”
Cậu cười lên, đẹp đến nổi hô hấp của anh cứng đờ.
Vân Thư cười với mình rồi.
Đôi mắt của Vân Thư, cũng chỉ có hình bóng của mình.
Lâm Vân Thiên đã chạy vội trong cơn mưa tìm cậu, áo trắng ướt đẫm nước mưa, đôi giày chơi bóng ưa thích nhất cũng bị ướt, bị bẩn.
Anh bất giác cười lên trong vui vẻ.
Nhìn hai người gần như là ôm nhau, Trần Vi Vũ trơ mắt nhìn họ đi mất: “??” Hình như mình còn sống mà?
Cạch!
Lúc này, cửa của ngôi nhà sau lưng cậu ta mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc khiến Trần Vi Vũ muốn dầm mưa mà về.
“Trần Vi Vũ?..Có muốn vào tránh mưa không hửm?”
Là Hồ Minh Nguyệt, ngôi nhà này trùng hợp là của hắn.