Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 27: Lo Sợ




Mưa đã ngừng được vài phút, nhưng bên dưới mái ô, hai người chẳng ai chịu bước ra phía trước.

“Mình…thích cậu nhiều lắm.”

Phải là càng yêu mới đúng.

Hồ Vân Thư nhẹ giọng, là cậu cầm lòng không được trước những cử chỉ dịu dàng của người mình thầm yêu bấy lâu nay.

Nói ra rồi.

Cậu trông mông ngước nhìn, hi vọng đối phương cũng có tình cảm với mình, cũng thích mình như mình thích anh ấy.

“Vân Thiên ơi, cậu cũng thích mình chứ?”

Đương nhiên là Lâm Vân Thiên có thích.

Hồ Vân Thư ngại ngùng khi mở lời, ngón tay cuộn tròn lại, nắm chặt góc áo sơ mi của anh, thấp thỏm chờ đợi.

Cậu biết anh không thích Omega, không thích bị kì phát tình ảnh hưởng, không thích người yếu đuối nhát gan…càng sẽ không thích bạn thân nhất anh xem như em trai ruột.

Chỉ một câu trả lời của anh thôi, sẽ quyết định tất cả.

Lâm Vân Thiên cúi đầu, ngây ngốc trong chốc lát, không phản ứng.

Anh không nghĩ rằng mình sẽ nghe được lời tỏ tình của cậu vào lúc này.

Tất nhiên anh rất vui, nhưng…

Anh lãng tránh ánh nhìn nóng rực của cậu, gập lại chiếc ô trong tay.

Lâm Vân Thiên rất thích cậu, nhưng anh càng thích quan hệ giống như lúc trước của hai đứa. Quen một lần bạn gái, anh cảm thấy được tình yêu cũng không mấy đẹp đẽ.

Một khi chia tay, bạn bè cũng chẳng thể làm.

Anh không muốn.

Hồ Vân Thư tim lạnh một nhịp, từ chờ mong biến thành buồn bã, rút tay lại, đáy mắt rưng rưng.

Nếu im lặng là lời từ chối của anh, vậy cậu cũng nên biết điều, không làm khó cậu bạn thuở nhỏ.

“Xin lỗi Vân Thiên, chắc là cậu khó xử lắm.”

Gió lạnh thổi quét từng đợt, cậu lạnh, tâm cũng lạnh.

Lâm Vân Thiên cười khổ.

“Chúng ta không thể giữ quan hệ bạn bè này mãi mãi sao?”

Cậu lắc đầu.

“Không được đâu.”

Từ lúc em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh, quan hệ bạn bè đã biến chất từ lâu.

“…Tới nhà mình rồi, về trước nhé.” Dù hai đứa là hàng xóm nhà ở sát bên nhau.

Hồ Vân Thư giẫm lên vũng nước đọng sau cơn mưa, giống như giải tỏa, nhưng càng giống đang tự ngược.

Nước lạnh vướng vào làn da làm cậu run rẩy, hốc mắt ướt át cũng bị cơn gió sắt lẹm cắt qua, càng nhức nhối.

Lời nói ra như bát nước đã đổ đi, nhưng cậu không thấy hối hận vì đã bày tỏ tâm ý với anh.

Lâm Vân Thiên không sợ cậu hung dữ mắng mình, chỉ sợ cậu lại im lặng khổ sở chịu đựng một mình. Giống như khi đó, cậu khóc rất nhiều, đôi mắt cũng sưng húp lên.

…Hẳn là cậu đã cảm thấy thất vọng về anh lắm.

Nghĩ tới lại đau.

Anh hung dữ với cậu thì bản thân anh cũng xót xa, cũng thương tâm. Hồ Vân Thư là người anh thương nhất trừ gia đình, cùng cậu lớn lên từng ngày.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhoi từng bước đi xa không hề quay đầu nhìn lại.

Anh hoảng hốt.

Lâm Vân Thiên nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà anh lỡ mất lời xin lỗi với cậu.

Nếu bọn họ trở thành người yêu, liệu Vân Thư sẽ hạnh phúc hơn bây giờ chứ?

Nếu vậy thì…

Anh không muốn hối hận lần nữa.

“Vân Thư…!”

“Đừng đi.”

Hồ Vân Thư đột ngột ngừng lại, bị ôm lấy từ phía sau, bàn tay cũng bị nắm lại, lồng ngực ấm áp dán sát tấm lưng nhỏ, khóe mắt cậu đỏ lên, không nỡ đẩy ra.

Sờ vào bàn tay hơi lạnh của người mình thương, cậu bổng dưng nhận ra, người này đã chăm sóc cậu chu đáo như thế nào.

Cậu chỉ có anh thôi, mãi mãi đều là như vậy.

“Vân Thiên…Đừng, đừng cho mình chút hi vọng nào hết.”

“Chúng ta không thể, làm bạn nữa…”

Cậu chỉ muốn làm người quan trọng nhất của anh.

Lâm Vân Thiên vứt đi cái ô trong tay, chạy thật nhanh đến bên cạnh cậu, hít sâu một hơi toàn là mùi tin tức tố quen thuộc, không thể dứt ra được nữa.

Mùi tin tức tố quấn quýt vào nhau, không thể gỡ ra, không thể rời xa.

Anh hôn lên mái tóc mềm của người trong lòng, đôi mắt hơi ướt.

“Yêu đương nhé, Vân Thư.”

Nếu yêu nhau sẽ khiến Vân Thư vui vẻ, mình nguyện ý hết lòng với cậu cả đời…

Hồ Vân Thư nghe được điều muốn nghe từ lâu, không phải là không xúc động, chỉ là tâm trạng có chút phức tạp.

Cậu nghĩ, Lâm Vân Thiên đồng ý yêu đương với cậu thực chất chỉ là đang thương hại cậu, tình cảm cơ bản hai người dành cho nhau không giống nhau.

Anh có tình cảm với cậu, nhưng nó chỉ nằm ở trên mức bạn bè.

Còn cậu thì khác, cậu không những muốn anh, muốn kết đôi với anh, còn muốn sinh con cho anh, mãi mãi ở bên nhau không chia lìa.

Anh luôn tử tế và chu đáo với cậu, không muốn cậu thương tâm nên mới chấp nhận.

Hồ Vân Thư biết là vậy, nhưng đứng trước mặt người mình yêu thật lâu, không nói nên lời từ chối.

Chỉ độc chiếm anh một thời gian ngắn thôi cũng được, cậu cũng mãn nguyện rồi.

Lâm Vân Thiên xoay người cậu lại, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nóng hổi trên mặt cậu, lại đặt thêm một hôn lên trán, đỏ mắt nhìn cậu.

Vân Thư của anh, thật sự rất đẹp mắt.

Hồ Vân Thư chưa muốn tách ra, xôn xao trong lòng: “Hôm nay…cậu ngủ lại nhà mình nhé?”

Anh cũng không muốn xa cậu, không chút nghĩ ngợi đã gật đầu.

Bọn họ đã là người yêu, cậu là Omega của anh, thuộc về anh.

Và anh, là Alpha duy nhất của cậu.

Mối quan hệ của họ đã khác xưa, nhưng sẽ càng thân mật.