Đã bao lâu rồi cả hai mới được ở cùng với nhau?
Hai người là thanh mai trúc mã, nhưng vì vấn đề giới tính, kể từ lúc phân hóa, Lâm Vân Thiên luôn giữ khoảng cách đúng mực với Hồ Vân Thư.
Nhưng anh cũng chưa nhận ra, cái cách mà mình đối xử với cậu còn hơn cả người yêu, chỉ cho rằng đó là tình anh em thân thiết bình thường, anh em trong nhà nào cũng đối xử như vậy với nhau.
Cho nên đột nhiên xảy ra cảm giác xa cách khó nói, Hồ Vân Thư đã buồn rất nhiều, không biết mình có làm gì khiến anh phật ý hay không.
Nhưng cũng nhờ thế, cậu mới thông suốt, nhận ra tình cảm của mình đối với anh là tình yêu.
Cậu đã dặn lòng, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ tỏ tình với anh, lên đại học có thể thuê một căn nhà nhỏ sống chung đến khi tốt nghiệp, sống chung với nhau mãi. Kết hôn sinh con là chuyện hết sức bình thường, cậu không ngại vấn đề này, chỉ ngại mình chưa đủ dũng khí.
Tuy nhiên, Hồ Vân Thư vẫn hạnh phúc vì Lâm Vân Thiên chấp nhận lời tỏ tình của mình, làm bạn trai mình.
Bọn sẽ ở cùng nhau những sáu đêm, chưa gì cậu đã thấy vui vẻ.
“Vân Thư, nước ấm ổn rồi.”
Phòng là phòng đôi, một chiếc giường lớn đặt sát mép tường, màu chủ đạo là màu trắng tươi sáng. Ngoài giường ra, chỉ có một cái tủ quần áo, một tủ đầu giường, tủ lạnh mini ở góc và nhà vệ sinh ở lối ra vào.
Lâm Vân Thiên xả xong nước ấm, ra ngoài gọi cậu vào tắm, bản thân anh thì thu xếp đồ đạc trong vali của cả hai, chuẩn bị nước ấm đặt lên bàn.
Đang loay hoay, điện thoại anh lại rung lên, nhận được mười mấy tin nhắn và thông báo mới, khiến anh bực dọc.
Lại tới nữa.
Bạn gái cũ của anh lại đăng lại ảnh chụp cũ của anh và cô ta lên trang cá nhân, không những vậy, còn ghi tiêu đề những câu ẩn dụ phản cảm, dường như muốn anh phải hối hận, khóc lóc cầu xin được quay về bên cạnh.
Anh không tiện như vậy.
Cô ta không đến tìm Hồ Vân Thư gây phiền phức nhưng lại tạo áp lực lên anh.
Giống như không cam tâm việc mình thua trước một Omega yếu đuối nhu nhược, mặc dù Hồ Vân Thư chưa hề làm gì, chưa đụng chạm hay giật bạn trai cô ta. Nhưng nếu cô ta, một Alpha mà lại đi so đo với Omega thì quá khó coi, cho nên oán hận luôn cả người đã đá mình, Lâm Vân Thiên.
Anh thích bạn gái cũ là vì tính cách cô ta thẳng thắn hào phóng, thoải mái không ích kỷ, hơn nữa sở thích của hai người đều giống nhau, anh gần như đã thấy hợp khi khi lần đầu nói chuyện. Nhưng không thích con người ở hiện tại, châm chọc mỉa mai, khinh rẻ Omega, giả vờ để nhận được đồng tình, tạo áp lực và công kích bạn thân nhất của anh.
Anh đã muốn giữ thể diện cho, mà người ta đã không cần thì đừng trách tại sao anh làm lớn chuyện.
Quen được thì tan được là chuyện rất bình thường, anh không hối hận vì đã chia tay.
Tuy cô ta chưa tìm cậu làm khó dễ, nhưng anh sẽ không để cô ta có cơ hội đó.
Hồ Vân Thư là hạn cuối của anh.
Đã tổn thương cậu một lần, anh sẽ không bao giờ tổn thương cậu thêm lần nào nữa. Chỉ sợ, cậu không cho anh cơ hội sửa sai, chuộc lỗi mà thôi.
May mà Vân Thư mất trí nhớ rồi…
“Vân Thiên, tới lượt cậu đi tắm…”
Đôi mắt Lâm Vân Thiên sáng lên, ngắm Hồ Vân Thư từ trong nhà tắm bước ra, ngâm mình đến thơm tho đỏ bừng như quả thanh mai, làm anh muốn cắn một miếng.
Anh cảm thấy đáng tiếc vì lúc trước mình có mắt như mù, không thấy được vẻ đáng yêu và quyến rũ của bạn thân.
“Vân Thiên?” Cậu nghi hoặc khi anh không đáp lời, hỏi lại lần nữa.
“Cậu không tắm bây giờ, lát nữa nước sẽ lạnh đấy.”
Hồ Vân Thư bước đến gần, mùi tin tức tố dịu nhẹ phảng phất như thấm vào ruột gan, đôi môi nhỏ hé mở nói chuyện, quần đùi che không được đôi chân trắng nõn thon thả, đầu ngón chân phớt hồng…Nhìn nhìn, anh không khỏi rạo rực.
Lâm Vân Thiên uống miếng nước xoa dịu cổ họng khô khốc, lấy bộ đồ ngủ trên giường, lập tức rảo bước lại gần: “Mình tắm ngay!” Tắm nước lạnh cũng được.
Hồ Vân Thư không rõ anh hưng phấn vì điều gì, mở sách vở ra, làm bài tập. Tuy đi du lịch, nhưng cậu không muốn bỏ bê bài vở trên lớp, nhất là khi trí nhớ của cậu xảy ra vấn đề, học hành cũng không tốt.
Anh thì học mau, hiểu nhanh, suy một ra ba, cậu thì không được như vậy. Nếu muốn cùng vào Bách Khoa với anh, cậu còn cần phải cố gắng rất nhiều.
Lâm Vân Thiên chỉ mất mười phút đã tắm xong, cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa bước ra. Thấy cậu đang ngồi trên giường học bài, anh mỉm cười, bước nhanh đến.
Anh ngồi đằng sau, ôm lấy Hồ Vân Thư vào lòng, hơi lạnh khiến cậu rùng mình, nhưng không ghét mà còn tựa lưng vào, thả lỏng cơ thể.
Lấy chăn mỏng trùm lên người cậu, anh ôm chặt lấy cục người yêu nóng hổi trong ngực, hít sâu vài hơn, cảm thấy không đủ.
“Vân Thư…Mình thích cậu.”
Yêu cậu.
Tuyến thể của cậu ở ngay tầm mắt, chỉ cần anh cắn một cái, tiêm tin tức tố của mình vào, Hồ Vân Thư mãi mãi sẽ là của anh…Nhưng bây giờ thì không được.
Lâm Vân Thiên chỉ muốn mau trưởng thành, dùng cách của người trưởng thành yêu cậu.
Cậu đỏ lựng tai, tay cầm bút hơi run, ngồi im mặc cho anh muốn làn gì thì làm.
Hồ Vân Thư đang chờ đợi, dù là bây giờ hay sao này, cậu cũng chỉ muốn làm bạn đời của anh.
“…Mình cũng vậy.”
Yêu cậu, Vân Thiên.
Ước gì, khoảng khắc ấm áp này sẽ còn tiếp tục mãi.