Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 35: Niềm Vui Ngắn Ngủi




"Vân Thiên, mình muốn ăn bing su."

Lâm Vân Thiên rất thích nghe Hồ Vân Thư gọi tên mình, mỗi lần cậu gọi ngọt ngào như vậy, lòng anh lại rung động.

Cách cậu thể hiện tình yêu hệt như một chú mèo nhỏ, muốn nắm tay thì kéo kéo vạt áo của anh, lúc ôm nhau cậu luôn dùng cả cơ thể để ôm, dụi dụi gương mặt vào lòng anh, khi anh xoa đầu, xoa cổ, cậu sẽ híp mắt hưởng thụ.

Anh gọi đồ uống, gọi một bát bingsu size lớn nhất với đầy đủ trái cây phủ đầy kem sữa. Món này hiếm bán ở nơi anh và cậu đang ở, không thể mua về cũng không thể đặt qua app.

Có một lần Hồ Vân Thư thèm ăn, nhưng vì lịch học của cả hai không khớp, Lâm Vân Thiên từ chối không đi. Trần Vi Vũ nghe cậu kể cũng thèm, thế là hai bé Omega mới phân hóa không bao lâu đã ung dung nắm tay chạy đi chơi. Chuyện cũng không có gì đáng nói nếu cả hai không lạc đường, vì không muốn người nhà mắng và lo lắng nên gọi cho anh cầu cứu.

Hình như khi đó, anh đã lớn tiếng với cậu một lần, giận cậu suốt ba ngày liền. Cậu vốn định xin lỗi anh nhưng thấy anh đi cùng cô gái khác, lời đến bên môi lại mắc nghẹn, cuối cùng cũng chôn sâu vào dĩ vãng.

Biết một ngày nào đó anh cũng sẽ có người yêu, là một nữ Alpha thật cá tính hay một nam Alpha thật ngầu.

Dù là ai, người yêu của anh sẽ không bao giờ đến lượt cậu.

Cậu đã cố đóng kín tình yêu của mình lại, không làm Lâm Vân Thiên khó xử.

Anh cũng hứa, dù sao này có người yêu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ là người bạn thân nhất của anh.

Cho nên cậu rất ngoan, không dám vượt quá ranh giới tình bạn, dù trái tim đau nhói như bị ai đó nhẫn tâm giẫm nát. 1

Nhưng lần trước, anh vì một cô gái mà nổi giận với cậu, rõ ràng cậu không làm sai điều gì....

Hồ Vân Thư hoang mang, mân mê ngón tay, cố nhớ lại nhưng đầu óc đã trống rỗng.

Lần trước là khi nào?

Sao cậu không nhớ gì hết?

Phía này, Lâm Vân Thiên cảm thấy hồi hộp.

Anh hỏi: "Cậu nhớ lại rồi?"

Thằng khốn nạn khiến cậu thành ra nông nỗi này là anh.

Cậu đánh hay mắng anh cũng được.

Chỉ cần đừng nói lời chia tay.



Anh của hiện tại, thương cậu thật lòng thật dạ.

Hồ Vân Thư chần chừ: "Nhớ lại một ít vụn vặt, không nhiều lắm."

"Xin lỗi cậu, mình sẽ cố nhớ lại." Thời gian bị lãng quên đó, chắc chắn rất quan trọng.

Lâm Vân Thiên lắc đầu: "Không nhớ cũng không sao...những chuyện đã qua không còn quan trọng nữa."

Anh lại có chút may mắn vì cậu không nhớ rõ.

Khoảng thời gian giằng co hai tháng đó, cả cậu và anh đều như trên băng mỏng, bên dưới là mặt nước lạnh lẽo sâu hoắm, vỡ nát lúc nào không hay.

"Cậu mau ăn đi, để lâu sẽ chảy hết."

Bát bingsu đã được mang đến lúc nào không hay, anh thúc giục cậu nhanh động muỗng.

Quá khứ không mấy vui vẻ của hai đứa, nên như bát đá bào hoa quả này, tan chảy rồi bốc hơi khỏi thế giới.

Bởi vì Hồ Vân Thư chủ động tiến thêm một bước xoa dịu mối quan hệ của bọn họ. Dù không có tin tức tố xen giữa, Lâm Vân Thiên không còn cố kị gì nữa, an tâm thoải mái yêu đương với cậu như ngày trước.

Hai người cùng nhau trải qua một đêm giáng sinh an lành, cậu thỏa mãn khi được ăn bánh kem do chính tay anh làm, bọn cậu còn trao đổi quà cho nhau. Ăn xong thì tay trong tay đi dạo một lát cho tiêu thực, dù có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy tuyết rơi, nhưng thời tiết rất tốt, ngước lên là bầu trời đầy sao không một áng mây, cũng đủ lãng mạn.

Lâm Vân Thiên đã ôm chặt lấy cậu khi cả hai phải về nhà, có rất nhiều lời anh muốn nói ra, nhưng đến bên miệng lại biển thành những nụ hồn nhỏ lên má.

Yêu thương không thể nói hết thành lời, nhưng anh sẽ dùng thời gian để thể hiện tình yêu của mình.

Hồ Vân Thư cảm thấy rất hạnh phúc.

Nếu là giấc mơ, cậu nguyện ý không bao giờ tỉnh lại.

Tin đồn lan truyền trong trường một chút cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Cho đến khi...

Buổi chiều tan trường.

Lâm Vân Thiên vướng một lớp học bù cho nên không thể về cùng cậu, anh làm ơn Trần Vi Vũ đưa cậu về nhà.

Khi Hồ Minh Nguyệt nói với anh, lúc anh có bạn gái, Hồ Vân Thư đều đơn độc về nhà một mình.

Lâu rồi chưa về cùng Trần Vi Vũ, cả hai có rất nhiều tâm sự muốn nói với nhau.



Nhưng vừa mới bước ra cổng thì gặp ngay Hồ Minh Nguyệt đang đợi, hắn nói thẳng: "Hai Omega về nhà không an toàn đầu, khu này có rất nhiều Alpha bị bệnh dại. Lầm Vần Thiên không nhờ anh cũng sẽ đưa hai em về."

Cậu lịch thiệp đáp: "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo, em không nhớ à? Chúng ta là bạn mà." Suy cho cùng, cậu vẫn là hình mẫu người yêu lý tưởng của hắn.

Trần Vi Vũ bất mãn. Lâm Vân Thiên cảm thấy cậu ta không đáng tin cậy á? Vậy lúc đầu đừng có nhờ!

Hồ Vân Thư lên tiếng kêu cậu bạn: "Vi Vũ, về thôi."

Cậu ta lập tức vẫy đuôi chạy qua: "Tới liền."

Khi đi ngang qua một nhóm nữ sinh, Hồ Vân Thư phải vội vàng bịt mũi lại.

Nữ sinh dẫn đầu hất mái tóc dài, nhìn cậu bằng nửa con mắt, tỏa ra mùi tin tức tố nồng nặc, bị Hồ Minh Nguyệt liếc mắt cảnh cáo, mới hùng hổ bỏ đi: "Hừ! Xui xẻo!"

Trần Vi Vũ cũng không dám hít thở, chờ đám con gái đi xa mới thở ra một ngụm lớn: "Nhỏ này láo thật í, phun tin tức tố khắp nơi, không xem ai ra gì, tức ghê. Lâm Vân Thiên đúng là mắt mù mới vớ phải thứ bạn gái chua ngoa...Úm!"

Cậu ta nói được một nửa thì bị Hồ Minh Nguyệt bịt miệng. (g

"...Cậu, vừa nói gì?"

Giọng cậu run rẩy, đứt quãng.

"Vân Thiên cậu ấy, có bạn gái?"

Chết chưa!

Trần Vi Vũ há mồm muốn giải thích: "Thật ra chuyện này-"

Rầm!

"A a a!"

"Có tông xe!"

"Mau gọi xe cấp cứu!"

...Tai nạn?