Tương Vong Giang Hồ

Chương 33




Sau khi cửa đóng lại, Mộ Dung Thiên dựa vào tường ngồi xuống, cúi đầu trầm ngâm. Sư phó chẳng lẽ là lừa chính mình, y như thế nào sẽ biết nơi này có cái thôn trang, y lừa chính mình tới đây có ý nghĩa gì? Hoặc là lời của sư phó là thật, nhưng trong đó có biến cố khác?

Cách một lát, Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, trong mắt ẩn có quang hoa, trong lòng đã có chủ ý. Không nói được, chỉ có thể đột nhập vào trang này, để tìm ra sự thật.

****************************************************

Ban ngày không thể đột nhập vào sơn trang chỉ có thể đợi vào ban đêm.

Đợi đến khi nhật nguyệt thay phiên, ngày đêm luân phiên, Mộ Dung Thiên trở lại bên trang thả người ngày vào bên trong tường cao. Đang là thời gian dùng bữa tối, đèn rực rỡ mới lên, bọn nha hoàn bê thức ăn đi tới đi lui, khuất phía sau hoa lá Mộ Dung Thiên nhìn qua, trong sảnh ngồi mấy nam mấy nữ, có già có trẻ. Mộ Dung Thiên nhìn qua từng người một, một kẻ cũng không nhận biết, thầm nghĩ, người quen của sư phó không phải là người có danh vọng trong chốn giang hồ sao? Cũng không biết là ai, vì cái gì nói y có thể trợ lực cho ta?

Xoay người băng tường dạo qua một vòng trên nóc nhà, tìm được một nơi giống như thư phòng, mở ra cửa sổ nhảy vào. Quả nhiên trên giá có vài cuốn tranh chữ, quyển trục, đồ cổ, kim thạch, trên bàn có một bồn cảnh sơn thủy, còn có một cuộn giấy Tuyên Thành, bút gác ở trên giá bút vẫn còn dính mực, Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nghĩ nơi này có lẽ có thể tìm được chút manh mối, lật lật tìm tòi mọi nơi.

Sờ soạng sau một lúc lâu, cái gì cũng không tìm được, Mộ Dung Thiên ngẩng đầu, trong phòng treo một bức tranh cuộn dọc sơn thủy đồ, họa một thác nước, lại là nét mực mạnh mẽ, ngừng ngắt dứt khoát, vắng lặng cứng cáp. Bên dưới ấn một con dấu màu đỏ. Ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào phòng, Mộ Dung Thiên nghiêng người nhìn. . truyện đam mỹ

Là năm chữ "Dật đường trai tán nhân", danh hào này là của ai? Chưa từng nghe qua. Mộ Dung Thiên đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong lòng vừa động, bên dưới ánh đèn, hình ảnh hình như có chút không đồng đều, phía dưới hơi nhô lên cái gì. Đang lúc duỗi tay mốc xốc lên bức họa, thình lình nghe ngoài cửa sổ một thanh âm vang lên.

Mộ Dung Thiên nép vào trong bóng tối, thấy một người nhảy vào cửa sổ. Người nọ rơi xuống đất ngẩng đầu, ánh đèn ngoài hành lang đem khuôn mặt xinh đẹp kia chiếu hiện lên rõ ràng, Mộ Dung Thiên một lúc thất thần suýt nữa kêu lên, vội vàng câm miệng, thầm nghĩ, như thế nào là y.

Người tới lại là người hôm qua mới gặp tiểu vương gia Lý Tuyên.

****************************************************

Lý Tuyên toàn thân mặc đồ đen, ở trong phòng cũng là trái lật phải sờ, tìm một hơi không có kết quả. Xoay người nhìn đến bức họa trên tường, ánh mắt sáng lên.

Đi đến trước tường, duỗi tay ra, đem kia họa lấy xuống dưới.

Quả nhiên trên tường có một cái cửa bí mật nho nhỏ, lớn bằng bàn tay, đại khái là chủ nhân chưa đóng kĩ. Mới để cho hai người bọn họ nhìn ra. Lý Tuyên trở tay lấy kiếm, ở hai bên trên dưới mật thất gõ gõ, thấy không có gì bất thường, lấy kiếm đẩy, cánh cửa bí mật mở ra, bên trong lộ ra một cuộn giấy, Lý Tuyên hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay đi lấy.

Cuộn giấy vừa mới động, chỉ nghe từ bốn góc nhà vài tiếng xé gió, duệ phong ập vào trước mặt. Lý Tuyên đang muốn rút lui, dưới chân đột nhiên trống rỗng, gạch đá dưới chân độc nhiên thấp hơn nữa thước, Lý Tuyên sớm tính tốt lực độ, lần này lại đạp cái không, không khỏi hoảng hốt.

Mộ Dung Thiên không kịp suy nghĩ, phóng thân lên phía trước, ôm Lý Tuyên lăn ngã xuống đất.

"Phác phác phác" vài tiếng vang, nỏ tiễn cắm xuống đất mấy tấc, thanh âm thình lình phốc xuống.

Đang muốn thả lỏng hít thở, đột nhiên dưới thân trống không, tiễn nỏ chấm đất, chạm vào chốt mở, khởi động mấy chỗ, thật là một cơ quan lợi hại. Lúc này hai người đều đang ngã nằm xuống, cần đề khí sử dụng khinh công, nơi nào còn kịp.

"A ——", hai người đều rơi xuống.

Lật lên lật xuống, thanh âm dừng lại, hành lang gấp khúc còn chút ánh sáng, trong phòng phi thường yên lặng trang nghiêm, dường như không có người tới. Bức tranh sơn thủy bị Lý Tuyên thuận tay kéo xuống nằm co trên mặt đất, hiện ra một bầu không khí hơi hơi không hài hòa.