Tương Vong Giang Hồ

Chương 63




Mộ Dung Thiên bởi vì phần lưng bị thương, chỉ có thể nằm sấp ngủ, mỗi ngày tỉnh lại đều thấy Lý Tuyên nằm trên đầu giường chính mình, Lý Tuyên vốn dĩ là người có dung mạo tuấn mỹ, bộ dáng lúc ngủ cũng đẹp như họa. Mộ Dung Thiên nhìn y một lát, liền quay đầu hướng vào bên trong, trong lòng chỉ cảm thấy mờ mịt, tựa hồ cũng không thể nói gì hơn.

Sau hừng đông Lý Tuyên liền rời đi, đến ban đêm lại tới, cũng không nói nhiều lời lắm, chỉ thủ hắn, cũng không biết có ý gì.

**********************************

Đợi thương thế tốt lên chút, chạng vạng ngày nọ, sau khi dùng cơm xong, tỳ nữ đỡ hắn ở trong hoa viên đi dạo, lại phát giác có một người khác cũng bị người trộn lẫn ở trong đám người trong hoa viên chậm rãi hành tẩu, bước đi tập tễnh, nhìn kỹ qua người nọ hóa ra là Tào Tử Kính, không khỏi giật mình.

Khi trở về vừa đi vừa cảm thấy việc này thực sự buồn cười, chỉ hận chính mình mới vừa rồi không đi hỏi rõ chuyện tốt, ngày đó khi thi hình (thi hành dụng hình), y có nghĩ đến sau đó hai người sẽ cùng nhau dưỡng thương, đang lúc cúi đầu suy nghĩ vui sướng, thế nhưng đầu đụng phải một người. Vừa nhấc đầu, cặp mắt phượng đã ở trong gang tấc, người nọ thân hình thon dài đứng đó, hơi hơi mỉm cười, "Ngươi tâm tình không tồi."

Mộ Dung Thiên ngưng mắt nhìn y một hồi, né qua tầm mắt, không đáp.

Lý Tuyên hơi có chút do dự, liền duỗi tay tới dìu hắn, tỳ nữ biết điều lui ra. Hai người từ lúc gặp mặt tới nay, rất ít khi bình tĩnh ở chung như vậy, Mộ Dung Thiên nhớ tới đêm đó đến thăm sơn trang, Lý Tuyên tới nắm tay chính mình, lại bị chính mình nhất kiếm ngăn trở. Chỉ là tâm tình của mình lúc ấy, làm sao có thể nói giống như lúc này.

Hắn liếc liếc Lý Tuyên, đúng lúc Lý Tuyên cũng đang nhìn lại đây, hai người ánh mắt vừa chạm vào liền tách ra.

Lý Tuyên thấy hắn đã lộ ra mệt mỏi, tìm gian đình ngồi xuống, tĩnh một lát, "Đêm đó ngươi thật là phải đi?"

Mộ Dung Thiên nhìn y, "Ân."

"Vậy, ngươi có trách ta hay không."

Trách cái gì, trách ngươi không buông tha, hay vẫn là trách ngươi không cứu? Hai người cũng không nói rõ. Mộ Dung Thiên nghĩ nghĩ, cười, "...... Bất quá là lập trường khác nhau mà thôi."

Lý Tuyên nhìn hắn, trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Nếu như thế, vậy, ta giờ phút này còn có cái lập trường." Mộ Dung Thiên nghe vậy ngẩng đầu, Lý Tuyên ngược sáng mà đứng, lại khó nhìn thấy biểu tình rõ ràng trên khuôn mặt y.

"Tàng bảo đồ kia, ngươi biết liền lấy ra đi."

Mộ Dung Thiên ngơ ngẩn.

Hai người trầm mặt một hồi, Mộ Dung Thiên đột nhiên giương giọng phá lên cười, "Thái giám kia dùng võ, ngươi liền dùng văn sao?"

Lý Tuyên lắc đầu, "Không giống nhau."

"Nga? Có chỗ nào không giống nhau?" Mộ Dung Thiên cười lạnh.

"Hoài bích kỳ tội*. Nếu hoàng gia có người đã biết, sơn trang các ngươi còn có thể tàng trữ được thứ này sao? Hà tất làm cho huyết nhục bay tứ tung......, có câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." Lý Tuyên có chút mệt mỏi thấp giọng.

*Thành ngữ tiếng Trung có câu: Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội 匹夫无罪,怀璧其罪。 Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là có tội.

Mộ Dung Thiên cúi đầu, giận cực phản cười (giận quá mức nên cười): "Nghe có vẻ không sai, đường hoàng, bức tranh kia ta cầm kỳ thật cũng vô dụng. Nhưng các ngươi những người này...... Dựa vào một cái thân phận hoàng gia, liền xem người khác đều xem là heo chó súc sinh sao?" Lý Tuyên trầm mặc.

Cách một lát, Mộ Dung Thiên cơn giận giảm xuống, nghĩ nghĩ nói: "Cho ngươi bức tranh này cũng được, ta lại có cái điều kiện."

"Ngươi nói."

"Đưa bức tranh cho các ngươi, liền không được lại tiếp tục truy cứu bất kỳ người nào trong Mộ Dung sơn trang......, cũng bao gồm sư phó của ta Chương Thiên Kỳ."

Lý Tuyên gật đầu, "Cái này tự nhiên."

Mộ Dung Thiên đứng lên, Lý Tuyên duỗi tay tới đỡ, lại bị Mộ Dung Thiên đẩy ra, lạnh lùng nói, "Không cần, tiểu dân sao dám làm phiền Vương gia đại giá." Lý Tuyên quả nhiên rút tay về, nhìn Mộ Dung Thiên tập tễnh đi về phía trước.

Thân ảnh kia hợp lại với cảnh sắc mặt trời lặn, lại rất có vài phần hương vị cô đơn lẻ loi.

**********************************

Hai người đi đến đại đường, sớm có người cầm đèn đi lên, một hàng dài đèn từng cái thắp sáng đại đường.

Mộ Dung Thiên ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng viết bốn chữ mạnh mẽ "Trường kiếm giang hồ", nói: "Bảng hiệu này đã truyền trăm năm, chính là năm đó Mộ Dung đời thứ nhất trang chủ, Cao Tổ Phụ Mộ Dung Lệnh của ta đích thân treo lên......"

Lý Tuyên quả nhiên nhìn theo, tấm bảng hiệu vàng tuy rằng đã cũ, sắc vàng cũng có chút phai màu, lại vẫn còn đọng lại sự uy nghiêm.

Mộ Dung Thiên nhìn nó, ngẩn ra một lát, quay đầu nhìn hắn nói, "Ngươi đi lên đem bảng hiệu kia gỡ xuống." Lý Tuyên có chút sửng sốt, trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu còn chưa bao giờ có người nào dùng ngữ khí mệnh lệnh như vậy nói chuyện với hắn, nhất thời thế nhưng không có thể phản ứng lại. Mộ Dung Thiên lẳng lặng nhìn hắn, cũng không lặp lại.

Lý Tuyên ngẩng đầu, thả người, chạm được mặt dưới, tay hơi hơi dùng sức vừa nhấc, đã đem kia bảng hiệu lấy xuống. Đặt tới trên bàn, nhìn kỹ, lại không nhìn ra cái manh mối gì. Quay đầu nói, "Nơi này bọn họ sớm đã tìm."

Mộ Dung Thiên cười lạnh, "Dễ dàng như vậy đã bị bọn họ tìm được, còn giấu cái gì giấu?" Nói ngồi xuống, nhắm mắt không nói gì. Lý Tuyên nhìn mặt hắn, có chút phiền muộn.

Không biết đợi bao lâu, ánh trăng từ ngoài cửa lặng lẽ tiến vào, Mộ Dung Thiên mở mắt ra, Lý Tuyên đúng lúc nhìn hắn mặt phát ngốc, nhưng ánh mắt này, lại khiến y sợ hãi tới nhảy dựng, vội vàng chuyển đi tầm mắt. Mộ Dung Thiên nói: "Lấy mặt gương tới." Lý Tuyên vẫy tay, liền có người chạy ra đi, một lát sau quay lại, đem một cái gương lăng hoa nhỏ lại đây. (gương lăng hoa là cái gương nhỏ nhỏ cầm tay phim cổ trang mấy chị hay cầm soi, phía sau có khắc hình lăng hoa)

Mộ Dung Thiên nói: "Ngươi đem gương này treo đến góc dưới bên phải vị trí ban đầu của bảng hiệu." Bảng hiệu kia treo trăm năm, trên tường sớm để lại cái dấu vết màu xám. Vị trí ngược lại không khó tìm, nhưng cái gương nhỏ như vậy làm sao có thể treo lên?

Lý Tuyên hơi suy nghĩ, phi thân dựng lên, tay phải cầm gương đồng kia vận một chút lực, gương đồng kia liền khảm vào bên trong tường. Lại uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống, giống như chim bay. Mộ Dung Thiên nhìn thân pháp y, ánh mắt cứng lại, làm như nghĩ đến cái gì, hơi hiện lên chút buồn bã, lại không để ý tới y, ngẩng đầu nhìn gương đồng, tựa như đang chờ đợi. Lý Tuyên giờ phút này cũng sớm minh bạch, nếu dùng đến gương đồng, cơ quan kia tự nhiên là dựa vào ánh sáng, cũng ngẩng đầu canh.

Quả nhiên khi ánh trăng di động, đột nhiên một sợi chỉ bạc chiếu tới trên kính, hiển nhiên là khe hở giữa mái ngói, ánh sáng từ trên trời rơi xuống. Mặt kính đột nhiên sáng ngời, một đường ánh sáng gấp khúc chiếu xuống dưới, đúng lúc bắn tới trên một hình bát quái nhỏ trên mặt tường, tấm kính bát quái cũng lóe lên một sợi ánh sáng, ánh sáng kia lại chiếu trở về, ở đâu đó trong góc phòng.

Cảnh tượng này thật là kỳ lạ, mọi người đều nhìn ngây người. Mộ Dung Thiên chỉ vào góc phòng kia, "Bức tranh ở trong ngói kia." Lý Tuyên vẫy tay nói, "Đem thang tới." Hạ nhân chia ra bôn tẩu, lúc cầm cây thang tới, ánh sáng kia đã là không thấy. Có người ở trên thang, đem mảnh ngói từng khối bóc xuống, rốt cuộc kêu lên, "Ở chỗ này."

Lý Tuyên quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên thấy nhà tổ bị tổn hại, lại cũng không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đứng lặng tại chỗ, mắt lạnh nhìn những người liên can kia bận rộn không thôi.