Tường Vy Trăng Non

Chương 2




3

Lúc anh nói lời này, rõ ràng trên chiếc cổ trắng nõn vẫn còn dấu hôn.

Loại chuyện này, hiển nhiên không phải là lần đầu xảy ra.

Tôi lúc trước rốt cuộc là có bao nhiêu trì độn…..

Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì trước lớp học có tiếng gõ cửa.

Tôi và Kỳ Ngôn đồng thời nhìn theo âm thanh đó.

Rất rõ ràng, khoảnh khắc nhìn rõ người đó, sắc mặt Kỳ ngôn hơi thay đổi.

Đứng ở cửa là một cô gái gầy yếu xinh đẹp với khuôn mặt đỏ bừng.

Ngày cả khi cô ta không khóc, đôi mắt cô ta dường như cũng chứa đầy ánh nước.

Bộ dáng vừa bị người khác ức hiếp.

Trong tay cô ta vẫn còn cầm một cái đồng hồ.

Đó là món quà tôi tặng Kỳ Ngôn nhân ngày sinh nhật.

Trong sự im lặng đến ngột ngạt, Kỳ Ngôn là người lên tiếng đầu tiên.

Anh cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn: “ Cô đến đây làm gì?”

Cô gái bị dọa sợ, đôi mắt chợt đỏ hoe, khó khăn mở miệng nói nhỏ:

“ Tôi…..Kỳ…..Bạn học Kỳ. Cậu có đồ rơi ở chỗ của tôi, tôi mang qua cho cậu…..”

Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng “Rơi ở chỗ của tôi”, mấy chữ này cô ta nói đặc biệt rõ ràng.

Rõ ràng là đang thị uy.

4

Cô gái ấy tên Lâm Sương. Hoa khôi được diễn đàn trường bình chọn, thành tích học tập rất tốt.

Nhưng trước khi tôi và Kỳ Ngôn yêu nhau, điểm số của cô ta luôn kém tôi. Tôi nhớ Kỳ Ngôn rất ghét cô ta.

Tại buổi diễn tập cho lễ kỷ niệm trường.

Do sự sơ suất của đội đạo cụ nên tôi đã bị ngã khỏi sân khấu và bị thương ở chân.

Kỳ Ngôn là người đầu tiên lao lên sân khấu, bế tôi chạy đến phòng y tế.

Lâm Sương là thành viên của tổ đạo cụ.

Cô ta đi theo suốt chặng đường đến phòng y tế, không ngừng khóc và xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra. Tôi thực sự xin lỗi. Tất cả là lỗi của tôi. Chỉ trách một mình tôi thôi là được rồi. Đừng đổ lỗi cho người khác trong tổ của chúng tôi….."

Khi đó, Kỳ Ngôn thậm chí còn không chú ý đến cô ta. Chỉ luôn trông coi tôi một cách lo lắng, bỏ mặc cô ta một bên.

Qua lúc lâu, thẳng đến lúc xác nhận tôi không sao. Kỳ Ngôn mới đúng dậy, lạnh lùng nói với cô ta:

"Ra ngoài nói, đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi."

Anh rời đi rất lâu. Khi quay về, cổ áo và mái tóc đều có chút loạn.

Khóe mắt anh hiện lên một tia đỏ thẫm, giọng nói khàn khàn như lên cơn sốt.

Lúc đó tôi thậm chí còn hỏi anh ấy: "Anh có phải bị ốm rồi không?"

5

Sau ngày đó, tôi liền cùng Kỳ Ngôn ở bên nhau.

Thỉnh thoảng trong giờ nghỉ diễn tập, tôi tình cờ gặp Lâm Sương đưa bữa sáng cho anh ấy ở hậu trường.

Nhưng bất luận cô ta đưa bao nhiêu lần, đưa cái gì, không có ngoại lệ đều bị Kỳ Ngôn ném vào thùng rác.

Anh chưa bao giờ có thiện ý với Lâm Sương:

“ Cô có phiền không hả. Tôi nói tôi có bạn gái rồi, cô nghe không hiểu à? Đừng đưa đồ cho tôi nữa. Đừng để tôi lại nhìn thấy cô.”

“ Buồn nôn.”

Lâm Sương cuối cùng khóc lóc chạy đi.

Mà Kỳ Ngôn chỉ cười, sờ đầu tôi nói:

"Chỉ là một thứ dai như đỉa không thể rũ bỏ được mà thôi. Em đừng để ý cô ta."

6

Kỳ Ngôn rất dính người.

Tôi rất rõ ràng cảm nhận được thành thích của bản thân đang tụt dốc.

Vì vậy, đề nghị dành nhiều thời gian rảnh hơn cho việc học.

Nghe xong lời này, trên mặt Kỳ Ngôn lộ ra vẻ kỳ quái. Nhưng anh nhanh chóng cong môi cười với tôi như thường lệ:

“ Được. Chi Chi muốn làm gì anh đều ủng hộ.”

7

Nhưng khi tôi mở sách ra, còn chưa viết được một chữ nào.

Kỳ Ngôn đã lấy đi cây bút của tôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh đầy nghi ngờ. Anh mỉm cười có chút tà ác:

"Chi Chi, đừng học nữa có được không?”

“Tại sao, em…”

Tôi không thể nói được nửa câu sau.

Bởi vì Kỳ Ngôn đột nhiên đến gần tôi, đưa tay lên chậm rãi xoa xoa dái tai tôi, vừa nói, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc:

"Chi Chi, đừng học nữa. Ở đây lại không có người. Học tập có thể vui bằng anh không?"

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt tối tăm.

Nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn.

Tôi chưa có thời gian để sắp xếp lại từ ngữ.

Một nụ hôn triền miên, liền ấn xuống.

8

Cô chủ nhiệm bắt đầu tìm tôi nói chuyện.

Cô ấy nhìn thứ hạng bài thi của tôi ngày càng thấp, ánh mắt đầy thất vọng:

"Lê Chi, với trình độ trước đó của em, hoàn toàn có thể thi vào Thanh Bắc."

Nhưng bây giờ, ngay cả một trường 985 bình thường cũng khó vào được.

Đầu tôi vừa động liền có ý nghĩ muốn chia tay với Kỳ Ngôn.

Tôi gọi điện thoại qua, âm thanh đầu bên kia rất ầm ĩ.

Giọng của Kỳ Ngôn nghe có vẻ đáng thương:

"Chi Chi, anh say rồi.Có thể tới đón anh được không?"

Tôi nghĩ, trước mặt nói rõ ràng cũng tốt. Liền bắt xe, đi theo định vị đến quán bar anh đang ngồi.

Hôm đó anh ấy thực sự đã uống rất nhiều. Với tâm trạng suy sụp, anh một mình ngồi dựa trên ghế sofa.

Chật vật hiếm thấy.

Nhìn thấy tôi đi tới, mới mỉm cười vui vẻ, cả người nhào vào lòng tôi.

"Chi Chi... đừng không cần anh.”

"Anh chỉ có em thôi."

9

Sau ngày đó, tôi mới biết.

Mẹ của Kỳ Ngôn qua đời, đầu thất* chưa qua, cha anh đã đưa một người phụ nữ khác về nhà.

*Ngày thứ 7 sau cái chết của một người.

Tôi đã muốn nói chia tay với anh vô số lần.

Trước mắt liền vô số lần xẹt qua dáng vẻ anh ngày đó ở trong quán bar, ngẩng đầu, bảo tôi đừng không cần anh.

Nếu như hôm nay không phải tôi đụng phải anh cùng Lâm Sương quấn lấy nhau ở cầu thang bộ. Tôi nhất định sẽ luôn không biết gì.

Thì ra anh ở bên tối, chỉ vì không cho tôi học tập, vì khiến tôi không thể lại đè Lâm Sương xuống.

10

"Kỳ Ngôn, chúng ta chia tay đi."

"Tại sao? Bởi vì anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn."

"À, đúng rồi," tôi ngước mắt lên liếc nhìn Lâm Sương đang đứng cách đó không xa, vẫn là bộ dạng đáng thương, không dám ngẩng đầu lên.

Lại nhìn Kỳ Ngôn cười:

“ Chúc anh và tiểu thanh mai, ngày dài tháng rộng.”

Ném lại mấy lời này, tôi cuối cùng không do dự, đầu cũng không ngoảnh lại, quay người rời đi