Tường Vy Trăng Non

Chương 6




Vì thế tôi thực sự rất bất ngờ khi hôm nay Giang Dục lại xuất hiện tại điểm thi

Các câu hỏi trong đề thi môn Hóa không khó, tôi giải nhanh tất cả các câu trước mặt giám thị.

Lâm Sương bị phạt vì đã vu oan bạn học.

Tôi cùng Giang Dục rời phòng thi trước.

Không nhìn thấy niềm vui ở anh ấy khi gặp lại nhau sau một thời gian dài, và chỉ cúi mặt xuống lặng lẽ đi bên cạnh tôi.

Trong lúc này, tay tôi vô tình chạm vào mu bàn tay anh.

Nhưng anh nhanh chóng rút tay lại như bị điện giật.

Tôi khó hiểu nhìn anh ấy: “Anh, anh sao thế?”

Anh ấy lắc đầu.

Tôi không để ý nhiều và bắt đầu tìm chủ đề:

"Anh ơi, em và Kỳ Ngôn đã chia tay.

Tất nhiên là em đá cậu ta."

Giang Dục đột nhiên dừng lại.

Người vừa nãy có vẻ đang trốn tránh hiềm nghi đã nắm lấy cổ tay tôi.

Anh nhìn tôi, giọng có chút khàn khàn: “Em…và cậu ta.

Khi nào vậy?"

Tôi nhún vai, vén mái tóc dài buông xuống một bên cổ ra sau vai:



“Chuyện mới xảy ra hai ngày trước thôi.”

Bởi vì tôi luôn cảm thấy xấu hổ vì đã hẹn hò với một kẻ cặn bã, chuyện này rất mất mặt.

Vì vậy, trước đây tôi tạm thời gác lại và không nói với Giang Dục.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

CHƯƠNG 27

“À, đúng rồi, anh. "

Anh trai xin phép cho tôi nghỉ nửa ngày, trên đường trở về, tôi chợt lên tiếng gọi anh.

Giang Dục nhướng mày, nhỏ giọng hỏi:

"Gì thế?"

Tôi nói: “Ở trường em quên hỏi anh. Lần này anh về là để tìm em phải không? Anh sẽ ở lại bao lâu?”

Giang Dục mỉm cười, cụp mắt xuống.

Anh để hàng mi dài cụp xuống, giấu đi những cảm xúc dâng trào trong mắt.

Anh thì thầm: “Anh quay lại vì em.

Nhưng anh không có ý định rời đi."

Tôi bối rối, "Hả?"

Anh khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo ý cười:

“Tại sao Chi Chi chúng ta nhiều năm không gặp mà vẫn không thông minh hơn chút nào?

"Ban đầu, anh thực sự chỉ muốn ở lại hai ngày rồi rời đi.

Nhưng vừa về tới liền thấy em bị bắt nạt, như thế anh làm sao mà đi được?”

Ý nghĩa chứa đựng trong những từ này tuy rõ ràng nhưng lại mơ hồ.

Cơ thể tôi cứng đờ và tôi kinh ngạc nhìn Giang Dục.

Ba giây sau.

Dưới cái nhìn trêu chọc của anh, anh ho nhẹ rồi quay đầu lại.

Tôi thậm chí còn bắt đầu tự trách mình một cách thầm lặng, chắc không phải gặp người nào là yêu người đó chứ.

Bây giờ cả anh trai cũng dám mơ tưởng đến sao?

CHƯƠNG 28

Tôi và Giang Dục học cùng lớp, anh ấy dự định chuyển sang lớp chúng tôi.



Nhưng không có gì phải vội vàng nhập học.

Thế là ngày hôm sau tôi phải quay lại trường một mình.

Trước khi rời nhà, Giang Dục lại hỏi tôi:

“Thật sự không cần anh đưa em đi sao?”

Tôi xua tay nói:

“Không cần đâu anh, chỉ là quay lại trường thôi, cũng không xa đâu.”

CHƯƠNG 29

Cho đến khi tôi bị Kỳ Ngôn chặn lại cách trường học không xa.

Mà phía sau cậu ta là Lâm Sương hai mắt ngấn lệ cùng một đám côn đồ.

Tôi mới nhận ra quyết định vừa rồi của mình là hoàn toàn sai lầm.

Lâm Sương chỉ vào tôi và nói với Kỳ Ngôn với tiếng nức nở nghẹn ngào:

"Anh Kỳ, cô ta lại là người bắt nạt em ngày hôm qua."

Kỳ Ngôn khẽ gật đầu, nhưng cũng không quay lại nhìn cô ta.

Đôi mắt cậu ta vẫn dán chặt vào tôi trong giây lát.

Lâm Sương hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của cậu ta, ngập ngừng gọi: "Anh Kỳ?"

Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, giọng điệu khó chịu: "Im đi!"

CHƯƠNG 30

Có thể nhìn ra. Lâm Sương và đám côn đồ phía sau có phần kiêng dè Kỳ Ngôn

Chí ít sau khi Kỳ Ngôn hét xong một tiếng bọn họ không còn ai lên tiếng nữa.

Sau đó, Kỳ Ngôn cuối cùng cũng chỉ mũi dùi vào tôi mà không hề phân tâm.

Tôi lùi lại hai bước và bắt gặp đôi mắt đỏ rực của cậu ta.

Tôi lùi lại thêm hai bước.

Cho đến khi lưng tôi chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Và Kỳ Ngôn đặt tay một bên người tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu điên à, Kỳ Ngôn.

Quang minh chính đại chơi không lại, bây giờ lại muốn chơi bẩn?"

Nhưng có vẻ như cậu ta không nghe thấy tôi đang nói gì.

Chỉ lo việc của mình, kéo khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng gần:

"Chi Chi, Lâm Sương hôm qua nói cậu đi theo một người đàn ông?

Anh ta là ai?

Nói đi, Chi Chi.

Tôi hỏi cậu anh ta là ai!”

"Lê Chi, cậu thấp kém đến vậy sao? Bị tôi đá, cũng không đến mức tìm đại một người tạm bợ vậy chứ.”

Lúc này, gần như toàn bộ cơ thể tôi đều bị Kỳ Ngôn giam cầm trong vòng tay của cậu ta.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ một cách sâu sắc đến vậy.

Sự hoảng loạn và sợ hãi chưa từng có dâng lên như thủy triều.

Tôi lắc đầu tuyệt vọng và cố gắng rút lui.

Nhưng Kỳ Ngôn vẫn từng bước một tiến về phía trước:

"Đừng sợ, Chi Chi.

Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết anh ta là ai, cậu và anh ta có quan hệ gì?

Không phải cậu nói sẽ luôn thích tôi sao?

Chúng ta mới chia tay đã bao lâu đâu, bây giờ cậu lại ở bên người khác sao?

"Cậu có bẩn không hả, Lê Chi?"