Tuy Đã Thiết Lập Hình Tượng, Nhưng Không Nhập Vai Được Thì Phải Làm Sao

Chương 1: Đồ Khốn (1)




Roi da quất lên lưng hắn, hằn lên những vết máu sắc nhọn.

Tô Vân Thanh đã ăn mười mấy roi, đầu óc bởi vì đau đớn mà thanh tỉnh, liền theo phản ứng đứng dậy, cậu có chút lung lay sắp ngã xuống.

Cậu không có thói quen cởi trần, vì thế trước tiên liền cầm lấy áo sơ mi trắng bên cạnh tùy tiện phủ lên người, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh.

Người đàn ông đang cầm trong tay một chiếc roi da thật dài, khóe mắt nhịn không được mà nheo lại, thanh âm đã có chút run vì tức giận, "Mày có biết tầm quan trọng của việc lấy tủy này không, cho dù mày là đứa con hoang không có nhân phẩm, cũng là từ bụng tao chui ra, Trình gia không chứa chấp hạng người vong ân bội nghĩa, tiểu thiếu gia cần tủy thích hợp để cứu mạng, mày như thế nào lại không đi?!"

Nói xong, hắn giơ roi quất mạnh, muốn đem chiếc áo sơ mi trắng còn nguyên vẹn xé rách.

Nếu đầu óc cậu không thể nhớ bài học này, vậy liền dùng thân thể nhớ kỹ!

Tô Vân Thanh nhướng mày, đứng thẳng, giơ tay trực tiếp nắm lấy roi.

Đứa con hoang, là đang nói cậu sao?

Tô Vân Thanh híp híp mắt, cố gắng lục lại kí ức trong đầu.

Đúng vậy, cậu là đứa con riêng.

Người đàn ông lớn tuổi trước mặt là người sinh ra hắn.

Trên thế giới này, cư dân đều có hình thức riêng, phân chia theo quần thể, thuộc từng gia tộc tương ứng.

Mà duy trì thế hệ sau, là khả năng mà mỗi người dân khỏe mạnh đều có, ở một số vùng, việc các gia đình có một con thậm chí còn phổ biến.

Cha hắn là Tô Tần, một thượng tướng có nhiều chiến công hiển hách, mà bạn đời của y đồng dạng là một tướng lĩnh xuất sắc, hiện đang nắm quyền trong gia tộc họ Trình, Trình Tử Phong.

Ở thời điểm Trình Tử Phong vừa mới mang thai đứa thứ ba, Tô Tần nhận được tin dữ, lập tức xuất chinh.

Ba tháng sau đại thắng trở về, lại mang trong người trọng thương, cơ hồ gần chết, không thể không nằm viện, tiến hành trị liệu.

Vào thời điểm đó, người thuộc Trình gia, Trình Tử Nghi thừa cơ lẻn vào, nhờ thân phận cùng đặc quyền là bác sĩ điều trị, lặng lẽ hạ dược Tô Tần.

Sau khi dùng ống nghiệm thu thập, hắn vận dụng phương pháp y học, để tạo ra trẻ con trong ống nghiệm!

Mãi cho đến thời điểm Tô Vân Thanh sinh ra, việc này mới bị vạch trần, Trình Tử Nghi không giấu giếm được nữa, những đứa con hợp pháp và ngoài giá thú đều sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, tương đương với việc quăng một cái tát lên mặt Tô gia cùng Trình gia.

Có kết quả xét nghiệm gen làm chứng cứ, Tô Vân Thanh liền được xác định là đứa con hoang, thân phận này sẽ đi cùng cậu.

Vị thiếu gia tử tế của nhà họ Tô tên là Tô Ninh Hi, sinh ra liền mắc phải phong hàn, thể chất yếu ớt, thiếu chút nữa không thể cứu trở về.

Bệnh phong hàn bẩm sinh này là một trong những căn bệnh di truyền hiếm gặp của nhà họ Trịnh, không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người tam thiếu gia cao quý, chỉ có cách truyền tủy phù hợp khi trưởng thành mới có thể điều trị triệt để.

Tô Vân Thanh từ khi khám sức khỏe định kì lúc mới sinh, đã bị tra ra tủy của cậu cùng Tô tiểu thiếu gia rất thích hợp để truyền.

Đây cũng là vì sao cậu thân là một đưa con riêng ti tiện, còn có thể được cho phép vào ở nhà chính, hơn nữa còn được nuôi dưỡng và dạy dỗ.

Mà Trình Tử Nghi với sự mong đợi cậu vào học, nếu đã gạo nấu thành cơm, cậu nghĩ thầm rằng Trình Tử Phong dù bị gãy răng cũng phải nuốt máu vào bụng.

Nhưng không nghĩ tới chính là, sau đó Tô Tần tỉnh lại, anh ta thậm chí còn không có ý định chịu trách nhiệm.

Nguyên văn của hắn là: Nếu ngươi theo quản ngục vì đạo lý trong lòng, chính là dung túng, tha tội.

Tiền nuôi dưỡng hắn có thể cấp, những mặt khác thì đừng nghĩ đến

Đối với lời này Trình Tử Nghi cơ hồ muốn nổi điên, hắn trăm triệu không nghĩ tới, còn có lời nói vô liêm sỉ như vậy, kia chính là huyết mạch của hắn, không phải một thứ từ thùng rác nhặt được!

Nhưng càng làm cho người kinh ngạc chính là, người kiêu ngạo và có bệnh sạch sẽ, lại thật sự véo mũi mình mới thấy bất ngờ.

(*)Cái này là Cá chém á, câu raw nó ghi như này: 竟是捏着鼻子认下了这件意外 ai biết thì cmt giúp Cá hen:((

Hơn nữa cho phép Tô Vân Thanh vào ở nhà chính, mặt khác giống như ba đứa trẻ còn lại, có được trình độ sinh hoạt cùng tài nguyên giáo dục bình thường.

Chỉ có điều, khi Tô thiếu gia trưởng thành, cậu phải hiến một lượng cốt tủy thích hợp, coi như là trả ơn mười tám năm nuôi nấng.

Nhưng đây là đối với Trình Tử Nghi, Trình Tử Phong liền không dễ nói chuyện như vậy.

Không chỉ không cho cậu bước vào nhà nửa bước, thậm chí còn đem người đuổi khỏi Trình gia, Tô Tần càng không cho cậu một cái liếc mắt.

Vì thế Trình Tử Nghi chỉ có thể thuê một căn nhà nhỏ trong thành phố, cuối tuần mới có thể cùng Tô Vân Thanh đoàn tụ hai ngày.

Lúc này, Tô Vân Thanh nghĩ tới nguyên nhân cậu không có đi hiến tủy.

Cậu đã mười tám, cũng nên quyết định học đại học ở đâu, có hàng loạt kì khảo sát phải thực hiện trong đoạn thời gian này.

Lúc trước, cậu đã hiến tủy ba ngày liên tiếp...

Vốn dĩ chỉ cần một ống liền có thể ức chế bệnh tình, ba ống liền đủ để chữa khỏi hẳn, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, Trình Tử Nghi cùng bác sĩ đều yêu cầu cậu hiến nhiều thêm vài lần.

Cứ như vậy liên tiếp ba ngày, mỗi ngày ba ống, ước chừng đã chín ống.

Tô Vân Thanh cảm thấy đã đủ rồi, nhưng những người khác hiển nhiên không cho rằng như vậy.

Hôm nay cậu không có đi bệnh viện, mà là tham gia buổi khảo hạch thể năng cuối cùng của trường đại học quân sự.

Tuy rằng mất tủy liên tục cơ thể có điểm suy nhược,nhưng cuối cùng cậu cũng thi đậu vào trường Đại học Quân sự khóa I với kết quả xuất sắc.

Nỗ lực học tập cùng rèn luyện trước kia, rốt cuộc cũng không có uổng phí...

Tô Vân Thanh thoát khỏi suy nghĩ, nghe thấy người đàn ông lớn tuổi không ngừng gào thét "Buông tay ra cho tao", lúc này mới buông lỏng bàn tay nắm roi ra.

Sau đó, nhìn đối phương quả nhiên vì quán tính mà ngã ra phía sau, đầu đập vào một góc bàn, chỉ nghe thanh âm cũng cảm thấy đau.

"Mày, mày..." Trình Tử Nghi nhe răng, nhịn đau đứng lên, "Rốt cuộc có biết thân phận của mày hay không, mày chỉ là một đứa con hoang..."

"Tôi chưa nói tôi không phải." Tô Vân Thanh trầm mặc, đối với việc này không hề nghi ngờ.

Trước mắt cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc phản kháng Trình Tử Nghi, chính mình danh không chính ngôn không thuận, có thể nói là điểm ô nhục.

Có tội liền nhận.

Có nợ liền trả.

Nhưng mười tám tuổi, mỗi người đều có con đường riêng của mình, Tô Vân Thanh đột nhiên không muốn tiếp tục như vậy.

Trình Tử Nghi tức giận nói, "Quỳ xuống cho ta!"

Tô Vân Thanh rất là tò mò, "Quỳ xuống như thế nào?"

Trình Tử Nghi đá một tấm ván ghập ghềnh, góc cạnh tới trước mặt, quát lớn, "Quỳ lên."

Đây là thiết bị dùng để xoa bóp huyệt đạo dưới lòng bàn chân, cậu nhìn tấm ván, khẽ gật đầu, "Không tệ."

"Quỳ xuống cho tao... A!" Trình Tử Nghi phát ra hét thảm một tiếng.

Tô Vân Thanh nhanh chóng đi vòng ra phía sau như một bóng ma, nhanh nhẹn giơ chân đá vào đầu gối đối phương.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi quỳ xuống vì đau,cậu nhanh chóng cài cúc áo, trước khi đi còn khen ngợi một câu: "Tư thế quỳ gối khá chuẩn đó."