Tô Vân Thanh không có sở thích đem viết thương cho người khác xem.
Cậu một bên khẽ dùng sức tránh thoát, một bên tùy ý gật đầu, "Đó là việc của trước kia."
Trình Tử Phong làm lơ động tác muốn chạy đi của đứa nhỏ trước mặt, hỏi, "Trước kia là bao lâu?"
Tô Vân Thanh nao nao, trầm mặc không nói.
Vì cái gì còn có người hỏi sâu đến như vậy chứ, chẳng lẽ muốn cậu trả lời lần gần nhất là vài tuần trước sao.
Tô Tần thấy thế, biểu tình ngưng trọng, hắn xoay người nói, "Bác sĩ Ninh, phiền ngài kiểm tra thân thể nó một chút, nhìn xem còn để lại vết thương ẩn nào không."
Trước khi thành niên, đám nhóc này còn chưa hoàn toàn phát dục, nếu không kịp thời chăm sóc, rất dễ xảy ra tại nạn ngầm.
Ninh Tế gật đầu, gọi một số hộ sĩ lấy dụng cụ ra, chuẩn bị kiểm tra toàn diện.
"... Không cần thiết lắm đâu. chỉ là chút sẹo, rất nhanh sẽ biến mất." Tô Vân Thanh thoáng nhíu nhíu mày, lúc này nhìn ánh mắt của mọi người, làm cậu có chút không thích ứng được.
Phảng phất như đang xem một cây cải thìa bị ngược.
Nếu không phải tình huống đặc thù, hay rất tất yếu, không có ai thích bị người khác nhìn thấy được điểm yếu của mình.
Trình Tử Phong phớt lờ sự phản đối của cậu, y cùng Trình Tử Nghi nói, "Tô Vân Thanh ở lại chỗ của chúng tôi, cuối tuần này sẽ không về."
Đồng tử của Trình Tử Nghi co rút, cự tuyệt nói, "Khó có thể được, nó là con của tôi, trước đó nó còn nói sẽ dọn ra khỏi Tô gia, bậy giờ nó phải ở cùng với tôi."
Trình Tử Phong lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi là thông báo, không phải trưng cầu ý kiến của cậu."
Trình Tử Nghi không có cách nào, lặng lẽ lau nước mắt, nhìn xung quanh, chỉ thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người.
Gã đi đến trước mặt Tô Tần, ai oán nói, "Tôi chỉ là bị nó chọc tức nên mới có chuyện đánh nó, đánh là thương, mắng là yêu, hơn nữa đứa nhỏ cứng đầu khó trị, không bị đánh vài trận thì không học được gì, đây không phải chuyện rất bình thường sao... Xin mấy người, trả con lại cho tôi đi."
(*) chỗ này bản cv để là 'đánh là đau, mắng là yêu' làm Cá có hơi buồn cười. đánh thì phải đau chứ.(o′┏▽┓`o)
Tô Tần cau mày nói, "... Không ai muốn đoạt đi con của cậu."
Trình Tử Nghi nhẹ nhàng thở ra, Tô gia vẫn là Tô Tần làm chủ, chỉ cần hắn lên tiếng, Trình Tử Phong lợi hại như vậy, cũng phải cúi đầu.
Tô Tần một bên thông báo đến hiệp hội bảo vệ trẻ em, một bên nhắc nhỏ, "Chẳng qua trong thời gian này, cậu có khả năng sẽ vào trại giam trong một thời gian ngắn, cho nên đứa nhỏ cứ để chúng tôi hỗ trợ chiếu cố đi."
Đồng tử Trình Tử Nghi trừng lớn, nhịn không được lui về sau hai bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Tôi chẳng qua trên phương diện giáo dục con cái có chút nghiêm khắc, dựa vào cái gì mà bắt tôi?!"
Tô Tần lạnh nhạt nói, "Dựa vào gì đều có pháp luật quy định, tôi chỉ là thông báo tin tức thôi."
Tô Vân Thanh thấy Trình Tử Nghi còn muốn quậy thêm nữa, thuận thế chủ động mở miệng nói, "Tôi không trở về Tô gia đâu, sau khi đi học sẽ trọ tại trường."
Một đứa con riêng lại muốn ở trong nhà người khác, chê mình chưa đủ chướng mắt sao.
Trình Tử Phong quét ánh mắt lên người cậu vài lần, ngữ khí đạm mạc, "Ngày lễ, nghỉ đông, nghỉ hè, hoặc là ngày thường có việc, nói chung đều cần phải có một chỗ để về, sau này lại dọn đi."
Tô Vân Thanh khó hiểu nói, "Năm nay tôi đã đủ mười tám, đã thành niên rồi."
Ngữ khí Trình Tử Phong chắc chắn, trả lời, "Chờ đến khi tốt nghiệp đại học đi."
Trước khi tốt nghiệp, đều là nhãi con.
Tô Vân Thanh: "..."
Cậu nghĩ đến kế hoạch mình đã vạch ra, chắc cũng sẽ không thường xuyên trở về, trước sự tình này cũng không dây dưa nữa.
Mục Uyên ôm cánh tay đứng một bên, thấy Trình Tử Nghi bị người của hiệp hội bảo vệ mang đi, âm thanh khóc nháo không dứt bên tai.
Mắt thấy Tô Vân Thanh bị mang đi kiểm tra thân thể, sau khi nhận được báo cáo mọi người đều trầ mặc, mắt phủ yêu thương.
Thấy đứa con riêng kia sắp được đưa về nhà chính, ở trong gia đình hạnh phúc của người khác, hơn nữa vẫn là bị bắt ép...
Thế giới này thật kì diệu.
Sự tình phát sinh hôm nay có chút nhiều, cậu cần trở về và bình tĩnh lại.
Dù sao Tô Vân Thanh tiến vào trường quân đội đệ nhất, không cần chờ đến sau này, chỉ cần nhìn nhất cử nhất động của học viên trong lúc huấn luyện, liền có thể tìm ra dấu vết.
Ở nơi đó, không ai có thể giữ được bí mật, trừ khi họ không muốn đi lên cao.
Nếu một người mất đi mong muốn tiến bộ, kia cùng phế vật chẳng khác gì nhau, về sau cũng không cần để trong lòng.
Khảo hạch nhập học của đại học quân sự đệ nhất, không phải là cửa ải dễ, chỉ có thông qua, mới có đủ tư cách nhập học. Mà trong đợt huấn luyện quân sự đầu tiên sau khi nhập học, phải trải qua cuộc cạnh tranh và sàng lọc vô cùng gắt gao để trở thành kẻ đứng nhất.
Vì vậy cuộc chiến dành chức thủ tịch chính thức mở ra!