Tuy Đã Thiết Lập Hình Tượng, Nhưng Không Nhập Vai Được Thì Phải Làm Sao

Chương 14: Đồ Khốn (14)




Trưa hôm đó, trước mặt bốn vị trưởng bối, Mục Uyên khuyên can mãi, mới có thể giải thích xong chuyện tối qua.

Anh chỉ là nhất thời tò mò, mới tình cờ gặp mặt Tô Vân Thanh trong trường, nhân tiên tìm hiểu thêm thông tin về tân sinh hạng nhất này, đâu nghĩ đến sẽ bị người khác chụp đăng lên, đồn tầm bậy tầm bạ, chính là mất thân xử nam.

"Tối hôm qua bọn con đã thêm thông tin liên lạc rồi, cậu ấy có thể chứng minh." Mục Uyên không chút khách khí kéo Tô Vân Thanh ra.

Thiếu chút nữa anh phải cùng người này đính hôn...

Bây giờ mới gặp có vài lần, nếu tương lai không hợp nhau, chẳng phải là làm chậm trễ đối phương sao.

Tô Vân Thanh nhìn anh, mở thông tin liên lạc ra, đưa cho mọi người xem giao diện liên lạc.

Bên cạnh số liên lạc mới được thêm vào, nền trắng chữ đen ghi chú hai chữ: "Có sẵn."

Mục Uyên: "......"

Đối với ánh mắt dị thường của mọi người, anh nghĩ rằng anh có thể giải thích một chút!

" Lúc ấy nói về sau nếu có vấn đề, có thể đến hỏi cháu, ý chính là như vậy." Mục Uyên thật sự không nghĩ Tô Vân Thanh sẽ ghi chú theo phong cách như thế này, dễ làm người hiểu lầm quá đi mất.



Còn may, lúc sau Tô Vân Thanh rất phối hợp gật gật đầu, lời nói cũng mạnh mẽ thẳng thắn, " Những tin đồn đêm qua thật sự là hiểu lầm."

Sau khi nói hết mọi việc, mọi người liền biết lần đến thăm hôm nay là một sự nhầm lẫn.

Nhưng tên Tô Vân Thanh trong lòng một số thành viên ở Mộ gia đã được đưa lên hàng đầu.

Thiếu niên có thể làm Mục Uyên nhớ thương, hơn nửa đêm ra ngoài lại ngẫu nhiên gặp được, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Một tuần sau, đại học quân sự đệ nhất chính thức khai giảng.

Khi Tô Ninh Hi vào đại học vào tháng thứ ba sau khi khai giảng với thân phận tân sinh đặc biệt, lấy ưu thế tuyệt đối, Tô Vân Thanh giành được chức thủ tịch.

Ban đầu Tô Vân Hi nghĩ rằng, là do cậu ta bỏ lỡ kì huấn luyện quân sự, không có mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp, cũng chẳng có mối quan hệ sâu rộng với người nơi đây, vậy nên đành đem chức thủ tịch năm nhất nhường ra thôi.

Dù sao sau này cũng còn rất nhiều cơ hội.

Nhưng mà cậu ta không nghĩ tới, năm 2 lẫn năm 3, Tô Vân Thanh đều được đa số mọi người bầu chọn, thánh công giữ nguyên vị trí thủ tịch!

Thậm chí bạn cùng phòng của cậu ta, rất ngưỡng mộ đứa con riêng kia.

Năm thứ tư nhập học.

Hoàng Nhược Y nằm trên giường, một bên lướt diễn đàn, một bên thì thầm với bạn cùng phòng, "Tô Vân Thanh lợi hại thật, mới vừa lên năm 4 thôi, đã trực tiếp gia nhập tiểu đội đặc chiến, chưa tốt nghiệp đã được quân bộ tiến cử vì là nhân tài xuất sắc."

Lâm Hạ ngồi trên ghế uống sữa bò trước khi ngủ, gập đầu phụ họa nói, "Ngưỡng mộ thật, người khác muốn vào đội đặc chiến ở quân bộ còn không được."

Hoàng Nhược Y đọc các bài viết liên quan một lúc, không thể không cảm thấy xúc động, "Tốt nghiệp trực tiếp trên chiến trường, nghĩ lại thì thấy rất vinh quang, chờ sau khi trở về, chắc chắc sẽ có huy chương!"

Lâm Hạ đặt cái ly trên tay xuống, chống cằm nói, "Nói như vậy, thật vất vả mới có thể chờ được chiếc ghế thủ tịch này trống, mọi người có thể nỗ lực rồi..."

Giọng điệu của Hoàng Nhược Y có phần thờ ơ, "Tớ không biết ai sẽ được chọn, tớ cũng không hi vọng gì..."

Tô Ninh Hi ở một bên mím môi yên lặng chải tóc, đột nhiên mở miệng nói, "Tớ muốn thử xem."

Hoàng Nhược Hy ngẩn người, hỏi, "Ninh Hi... Cậu muốn ứng cử sao?"



Tô Ninh Hi gật gật đầu, "Tớ muốn chứng minh chính mình."

Hoàng Nhược Y cười nói, "Vậy cậu cần phải cố lên, cạnh tranh hẳn sẽ rất kịch liệt."

"Khó khăn mới có cơ hội Tô Vân Thanh không ở đây, không thể bỏ lỡ cơ hội này." Lâm Hạ giơ nắm đấm lên cổ vũ cho cậu ta, "Tụi tớ sẽ bỏ phiếu cho cậu."

Tô Ninh Hi miễn cưỡng cười, nhịn không được nói, "Các cậu cũng thấy làm như thế không tốt, đúng không, một người chiếm vị trí thủ tịch tận ba năm, việc này đối với người khác mà nói, không công bằng chút nào."

Trên giường, Hoàng Nhược Y ló đầu ra, nghi hoặc nói, "Vị trí thủ tịch không phải là được bâu lên sao, mỗi năm đều được tụi mình tự bỏ phiếu."

Tô Ninh Hi lắc lắc đầu, giải thích, "Tuy nói như vậy, nhưng sau khi tốt nghiệp nếu có thể viết trên lý lịch từng giữ chức thủ tịch, là một điểm cộng lớn đó... Có người rõ ràng đã đảm nhiệm vị trí thủ tịch một năm, lại không chịu nhường cơ hội này cho người khác, quá ích kỉ luôn ấy."

Lâm Hạ không biết tại sao nói, "Đó không phải là do Tô Vân Thanh giành lấy bằng thực lực sao?"

Tô Ninh Hi cười khổ nói, "Cho nên mới nói cậu ta ích kỉ, rõ ràng nhận chức thủ tịch một lần là đủ rồi, nếu là học sinh ưu tú nhất, sao không đem vinh quang dư thừa của mình đưa cho người cần nó hơn?"

Hoàng Nhược Y không tán đồng, "Tớ không biết trường khác thế nào, nhưng ở trường đại học quân sự đệ nhất, không thể nói nhường là nhường được."

Lâm Hạ phụ họa nói, "Thủ tịch chính là thủ tịch, nếu có thể cho người này người kia, vậy thì không đáng giá."

Tô Ninh Hi cảm thấy không có cách nào để nói chuyện với hai người này, qua ngu ngốc, đều không hiểu trong đó có mối quan hệ lợi ích.

Cậu ta liếc nhìn các bài đăng khác trên diễn đàn, các loại thổi phồng Tô Vân Thanh chói mắt thật sự.

Tô Vân Thanh cũng không biết bản thân mình lại trở thành nội dung nói chuyện đêm khuya của kí túc xá, suốt đêm ngồi trên phi thuyền, bí mật đến đội đặc chiến để đưa tin.

Dựa vào danh sách tiểu đội quân sự, hướng đi của nhân viên được giấu kín và giữ bí mật.

Sau khi Tô Vân Thanh đến nơi, mới phát hiện đó là một nơi gần tiền tuyến, toàn cảnh xung quanh thật xa lạ, chóp mũi có thể ngửi được thoang thoáng mùi máu trộn lẫn với bùn.

Làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Những năm này, Man tộc hoạt động nhiều hơn, bao gồm phát động nhiều cuộc chiến tranh xâm lược quy mô lớn, tuy rằng đều bị các binh lính liều chết đánh lui, nhưng ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa bao giờ lắng xuống.

Mà thời gian gần đây, tình hình chiến đâu càng xuất hiện nhiều giai đoạn giằng co gay gắt, Man vương vẫn ẩn nấp, hình như có dấu hiệu muốn ra tay, chỉ là không biết đối phương rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì.



Chiến sự tiền tuyến căng thẳng, bởi vậy mới đặc cách điều những học sinh ưu tú từ nhiều cơ sở đại học quân sự tới, nếu là ngày thường, tân sinh viên đều bị các tiểu đội ghét bỏ.

Đặc biệt là những người không thể hóa thành nguyên hình, ở trên cơ giáp còn tương đối tốt, không quá yêu cầu thể trạng tốt, nhưng một khi xuống cơ giáp, những học sinh da mỏng thịt mềm này còn không đủ tiêu chuẩn để làm bia đỡ đạn, Man tộc hướng tới liền tản ra, không kéo chân sau đã là rất tốt rồi.

Tô Vân Thanh đi theo người đón đến nơi dừng chân, cậu vừa bước vào cổng báo danh, còn chưa kịp lấy giấy chứng nhận học viên ra, nâng mắt lên liền thấy bóng dáng quen thuộc.

"...... Mục Uyên?"

Trong thời gian học đại học, hai người đã tiếp xúc với nhau rất nhiều, bắt đầu từ việc cần tư vấn một số chuyện, sau đó đến thảo luận một số vấn đề cụ thể hoặc chiến thuật, lại đến cãi nhau rồi thuyết phục lẫn nhau, hai người lại trở thành bạn trên mạng khá tốt...

Rốt cuộc một người trong trường, một người thường ở tiền tuyến, cho nên đều là dùng máy truyền tin để nhắn qua lại, số lần gặp mặt nhau rất ít.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng sau một cái bàn, anh giơ tay đè mũ quân đội màu đen xuống, môi hơi cong lên, "Xin chào, tôi là huấn luyện viên của cậu."

Dừng một chút, anh chêm thêm một câu, "Là loại sớm chiều ở chung."

Tô Vân Thanh: "..."