Tô Ninh Hi liếc nhìn Tô Vân Thanh một cách đầy ẩn ý.
Tên con riêng này trong lòng suy nghĩ cái gì, cậu ta biết rõ.
Sau khi chứng kiến biểu hiện ưu tú so với dám bạn cùng lứa, lòng tự ti chôn trong lòng thật sâu, lúc này liền giống như núi lửa bùng nổ phun trào.
Mượn dùng loại lý do buồn cười này, tới xoát cảm giác tồn tại sao...
Tô Ninh Hi khẽ thở dài, xoay người cùng mọi người nói, "Vừa rồi mọi người có nhìn rõ không, rốt cuộc là đồ vật trong tay ai rơi xuống đất... Việc nhỏ như vậy mà cũng bướng bỉnh, không bằng tự mình nhặt rác lên trước đi, tôi thật sự không biết nói sao mới tốt đây."
Không khí tức khắc yên tĩnh trong chớp mắt.
Một lát sau, mới có người nhỏ giọng đáp, "Thấy thì thấy rõ, nhưng mà..."
Tô Ninh Hi không khỏi nhíu nhíu mày, cùng người nọ nói, "Nhưng mà cái gì?"
Người nọ không dám mở miệng, hắn một chút đều không nghĩ sẽ đứng ở phe đứa con riêng kia, nhưng tất cả không thể quy hết lên đầu đối phương.
Tô Nghiêu cùng Tô Trạch liếc nhau, vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo chút từ tính vang lên, "Nhưng là cậu dùng gió hất rơi đồ ăn vặt của người khác, giờ còn muốn chỉ trích người khác không cầm chắc hay sao?"
Tô Ninh Hi kinh ngạc quay đầu lại, thấy một vài tên nam sinh đang tiến đến từ hành lang, trong đó một người dáng người cao gầy đĩnh bạt, khuôn mặt anh tuấn, lại có đôi mắt thâm thúy mà mê người.
"Mục Uyên?!"
"Hắn như thế nào lại tới.."
"Không phải nghe nói dấn thân vào quân bộ, trên tiền tuyến sao?"
"Hẳn là bồi đệ đệ đi làm kiểm tra đo lường, phía sau ta còn thấy Mục Bân."
Tô Trạch giơ giơ lên đuôi lông mày, này không phải tiểu tử Mục gia luôn chèn ép hắn sao, không nghĩ tới đến bệnh viện mà còn có thể gặp được.
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Tô Vân Thanh cũng biết người này, dù sao cậu cũng thường xuyên nghe nói về chiến công và việc làm của quân đội bên kia trong buổi phát sóng tin tức.
Mục Uyên, trưởng tử Mục gia, một trong những thủ lĩnh mới, ở Học viện Quân Sự đệ nhất, cũng là tiền bối trong truyền thuyết, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc.
Tô Trạch đúng là thực bất hạnh khi học cùng năm, cùng lớp, cùng trường, cho nên hắn vạn năm luôn đứng thứ hai.
Tô Nghiêu khẽ cau mày.
Mục gia cùng Tô gia cố ý liên hôn, tuy rằng trước mắt chỉ là các trưởng bối vừa nói qua, cuối cùng vẫn là muốn xem ý tứ tiểu bối nhà mình như thế nào, ai cùng ai nhìn vừa mắt cũng nói không chừng, nhưng đã có manh mối, liền không thể không xuy xét nhiều hơn.
Mục Uyên đây là hướng về phía Tô Ninh Hi tới?
"Em không có nổi gió vào người hắn hắn... Ngọn gió kia... Không phải em cố ý!" Tô Ninh Hi theo bản năng biện giải nói, thấy đối phương hướng bên này đi tới, không khống chế được sắc mặt đỏ lên, cậu ta không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được "Vị hôn phu"!
"Mục ca, anh là bồi Mục Bân tới đây đi, cậu ấy cũng là hôm nay tới kiểm tra đo lường sao, sớm biết rằng ta liền không chiếm vị trí đầu, như thế nào cũng nên cho Mục Bân làm trước."
Thiếu niên thấp hơ, cười cười trả lời, "Không cần, tôi cứ xếp hàng bình thường là được rồi."
Tô Ninh Hi cầm quyền, tư thái đáng yêu, ngữ khí kiên định nói, "Trước kia là tôi thân thể yếu ớt, mới muốn mọi người nhường một chút, về sau liền sẽ không."
Cậu ta cố ý liếc mắt nhìn Mục Uyên một cái, thấp giọng bổ sung nói, "Tuy rằng tư chất của tôi bình thường, chỉ hóa ra một đôi cánh phổ thông, thật sự là không thể so với thiên phú của Mục ca."
Tô Ninh Hi lại lần nữa nhẹ nhàng mở ra hai cánh, những chiếc lông vũ mềm mại chiếm cứ tầm nhìn của mọi người, giống như thiên sứ trong truyện cổ tích hạ phàm.
Mục Uyên nhìn nhìn cặp kia cánh, gật đầu nói, "Thật sự mỹ lệ."
Tô Ninh Hi tức khắc cả người đều kích động lên, cậu ta khiêm tốn nói, "Chỉ là nó có hơi lớn..."
Mục Uyên gật gật đầu, "Cho nên thu hồi lại đi, cản trở lối đi quá."
Tô Ninh Hi: "..."
Tô Vân Thanh nhịn không được mím môi.
Mặt khác mấy người tựa hồ cũng đang chờ Tô Ninh Hi thu hồi cánh rồi mới có thể băng qua hành lang hẹp.
Tô Ninh Hi đành phải đem cánh thu trở về, có chút ủy khuất nhìn về phía Mục Uyên.
Chỉ thấy Mục Uyên cong lưng, dùng một miếng khăn giấy bao trên cục thạch rơi dưới đất, nhặt lên.
Tô Ninh Hi gần như là nín thở nói, "Mục ca, không cần nhặt nó, để Tô Vân Thanh, đừng quản tới tật xấu của hắn!"
Mục Uyên nhìn nhìn tên con riêng kia dựa vào tường, không rên một tiếng, rồi sau đó cùng Tô Ninh Hi nói, "Cậu nói đúng, không thể quản."
Nói xong, anh đem cái khăn giấy bọc viên thạch trái cây nhét vào trong tay Tô Ninh Hi.
Mục Uyên lời nói thấm thía nói, "Tuy rằng không phải cố ý, nhưng ngươi cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu đã không xin lỗi rồi, thì tốt xấu tiện tay ném đi cũng được chứ?"
Tô Ninh Hi trợn to hai mắt, nhìn trong tay cái khăn giấy dần bị đống nhão nhão dính dính kia thấm ướt: "..."
Tô Vân Thanh chống đỡ bả vai run rẩy, cậu nghe được những người đó nói, chịu không nổi, thầm cười trộm.
Cuối cùng, vẫn là Tô Nghiêu lại đây giải vây.
Hắn đem pudding ném vào thùng rác, xoa đầu em út sắp khóc kia, rồi sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với Tô Trạch.
Tô Trạch bất đắc dĩ đi tới bên người Tô Vân Thanh, nói đến chính mình đều cảm thấy không có ưa thích lắm nói, "Đều là người một nhà, không cần quá để ý."
Sau khi nói xong hắn cũng giơ tay muốn xoa đầu Tô Vân Thanh.
Kết quả Tô Vân Thanh hơi hơi quay đầu đi, làm tay hắn chỉ có thể sờ soạng không khí.
Tô Trạch đành phải thuận thế vỗ vỗ bả vai Tô Vân Thanh, làm bộ mặt mũi của hắn vẫn còn...
Hắn không muốn tự mình đến đây, chẳng qua nháo lên thì quá mất mặt, vẫn là vì cái pudding.
Tô Vân Thanh liếc nhìn Tô Trạch một cái, từ trong túi đem vài cục pudding móc ra, phân thành hai phần bỏ vào túi Tô Trạch.
Tô Trạch: "..."
Không!!!
Tô Vân Thanh lại lấy ra ba cái, mới vừa giương mắt, liền thấy Tô Nghiêu lui về phía sau một bước.
Không chỉ là hắn, mặt khác đám ấu tể vây xem cũng nhanh chóng chạy qua trước cửa phòng kiểm tra để xếp hàng, vì sợ lại lần nữa nếm thử vị của cục pudding.
Tức khắc, nước mắt Tô Ninh Hi rơi xuống không biết cho ai xem, thậm chí một câu an ủi của người khác cũng không có.
Cậu ta mịt mờ liếc nhìn Tô Vân Thanh, chỉ thấy đối phương đang có ý định đi xếp hàng, đột nhiên một bàn tay vươn tới trước mặt, chống vách tường, đem Tô Vân Thanh bao lại.
... Mục ca đây là muốn làm cái gì?!
Tô Ninh Hi lời từ nội tâm còn chưa nói, Tô Nghiêu, người đang đứng bên cạnh cậu ta đã bước qua.
"Cậu làm cái gì?" Tô Nghiêu híp mắt nhìn chằm chằm tên trước mắt, tên này so với hắn tuổi còn nhỏ hơn, lại là thanh niên có tiền đồ vô lượng.
Mục Uyên nhướng mày, đáp "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là xin cái pudding thôi."
Tô Ninh Hi sắp tức muốn nổ phổi, cậu ta biết, mấy đứa con hoang đều là yêu tinh!
Mục Bân ở một bên làm người vô hình, nó tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người, anh trai nó ghét nhất đồ ngọt.
Ai biết hôm nay anh ấy phát điên cái gì, muốn cùng một đứa con riêng nhấc lên quan hệ...
Liền bởi vì hôm nay thấy khảo hạch của Học viện Quân Sự đệ nhất, đối với khảo hạch sinh lòng hiếu kỳ?
Tô Trạch nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm chắc là không phải đâu, chẳng lẽ khẩu vị của Mục Uyên độc đáo như vậy.
Nhưng này hai người này ngày thường cũng không thân, như vậy có phải quá đột ngột không.
Chỉ có Tô Vân Thanh thần sắc bất biến, cậu nhìn ra đối phương đang đánh giá cậu.