- Anh có ấn tượng rất tốt về một người trong công ty.
Kiều An khó mà diễn tả được cảm giác trong lòng khi nghe Lê Thư Dương nói những lời này.
Anh như bị gõ một gậy vào đầu, não kêu ong ong.
Thế nhưng Kiều An khuyên nhủ bản thân việc Lê Thư Dương có cảm tình với ai đó là chuyện bình thường. Lê tiên sinh tốt như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn, cho nên hắn hoàn toàn có thể rung động vì người khác.
Nhưng người đó là ai?
Kiều An nghẹn không thở ra nổi, ai là người cùng tuổi trong công ty của họ có tiếp xúc nhiều với Lê Thư Dương?
Là trợ lý của văn phòng tổng giám đốc? Hay là Trưởng phòng Trịnh? Hay là người khác Lê tiên sinh đã gặp khi bạn đi ra ngoài bàn hợp đồng?
Là ai mới được?
Kiều An cảm thấy mình như rơi xuống biển sâu sắp chết đuối, trái tim ngạt nước đau nhói.
Anh cảm thấy mình thực không biết vừa lòng, anh đã biết giữa bọn họ không có khả năng gì, không còn hy vọng gì thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng khi Lê Thư Dương nói với anh rằng hắn đã thích người khác anh vẫn sợ hãi, sợ đến mức gần như muốn chất vấn người ta.
Hỏi hắn làm sao còn có thể yêu người khác?
Kiều An mở to mắt, cố lắm mới nuốt được câu hỏi kia xuống.
Anh nghiến răng và cố gắng giữ hình tượng cho mình, coi như cả hai chỉ là người quen đã lâu không gặp.
- Vậy thì nhất định anh sẽ thành công. Đừng sợ, chỉ cần anh nói ra, không có ai không đồng ý cả.
Kiều An nói đùa nhưng không có nhìn hắn:
- Anh xem, lúc ấy anh đã vừa đẹp vừa cao, bây giờ lại còn có tiền nữa.
- Đúng vậy. Anh đã từng là một thằng nhóc nghèo tiền không có mà cũng có người thích anh. Bây giờ tỷ lệ thành công chắc chắn sẽ cao hơn, đúng chứ?
Kiều An không thể tin nổi Lê tiên sinh còn biết nói đùa.
Đúng vậy, ngày trước Lê tiên sinh mới đi làm, tiền không có bao nhiêu nhưng đẹp trai, cao ráo, tốt tính lại còn nghiêm chỉnh khiến Kiều An mê mẩn không lối thoát, không quan tâm thế sự một hai phải ở bên nhau.
Cũng do Kiều An quá cố chấp, đeo bám người ta lâu thế, lãng phí nhiều năm của Lê tiên sinh. Tất cả đều là sai lầm của anh.
Kiều An càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, trong lòng như có lửa đốt.
Bây giờ anh là người bệnh, sốt cao còn chưa khỏi hẳn. Nếu nói đến nguyên nhân Kiều An bị bệnh thì người kia cũng không trốn khỏi liên quan đâu.
Đột nhiên Kiều An rất tức giận, người này sao có thể trở nên như vậy?
Sao Lê Thư Dương có thể đối xử với Kiều An như thế rồi lại nói với anh là đã thích người khác? Không phải trong tim có người khác rồi thì nên quản lí hành vi của bản thân sao?
Kiều An cảm thấy Lê tiên sinh học hư rồi, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ. Dù sao anh cũng đã hạ quyết tâm rồi, cùng lắm thì nghỉ việc, chuyển đến nơi khác làm lại từ đầu. Vậy thì bây giờ anh cứ tức giận thôi, không việc gì phải sợ.
Thế là Kiều An thu hết dũng khí, giả bộ như trước kia, ngang ngược hỏi hắn.
- Sao anh có thể trở nên như vậy? Đã có người mình thích rồi, sao lại không tôn trọng người ta? Thích người ta rồi lại cùng người khác thế này, anh không thấy mình hoang đường sao? Chẳng lẽ dù anh đã có người anh thích nhưng vẫn có thể tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác sao?
Lê Thư Dương choáng váng cơn giận của Kiều An, hắn không biết mình đang cách mạch suy nghĩ của anh bao xa nữa.
- Anh không đồng ý với lời vu khống của em đâu nhé! Rõ ràng anh là người tốt, một lòng một dạ, là người đáng để tin tưởng.
Lê Thư Dương tức đến muốn bật cười. Hắn duỗi tay xoa mái tóc ướt nhẹp của Kiều An.
- Anh chỉ muốn làm chuyện mình thích với người anh yêu thôi.
Chỉ mỗi yêu em, chỉ cùng em vun đắp tình yêu thôi.