Kiều An 31 tuổi, làm việc ở phòng tiêu thụ của công ty vật tư y tế được sáu năm. Gần đây công việc của anh rất thuận lợi, đã lên đến trưởng phòng, còn có khả năng được đề bạt lên.
Hôm nay lúc tan làm đột nhiên Kiều An bị nhân viên cùng phòng lén lút giữ lại:
- Trưởng phòng!
- Ừ. Sao đấy?
- Nghe nói Tổng Giám đốc Lê muốn từ chức, có thật không anh?
Kiều An cười ha ha:
- Anh cũng không rõ. Hay là em hỏi thẳng người ta đi, hỏi thay mọi người luôn.
Cậu nhân viên kia cũng không dám nhiều chuyện, mau chóng trở về tăng ca. Kiều An cũng không hỏi tiếp, dọn đồ chuẩn bị về nhà.
.
Mọi người đều nói dạo gần đây tính tình trưởng phòng Kiều tốt hẳn, càng trầm ổn đáng tin hơn. Kiều An nghe thế thì cười cười, nói nhờ trong nhà có người chăm sóc tốt.
Đúng rồi, trưởng phòng Kiều đã có gia đình, mà vị kia cũng bị giấu kĩ chưa ai gặp được.
Ai bảo chưa gặp, rõ ràng ngày nào cũng gặp!
Việc đầu tiên khi Kiều An về đến nhà là thông báo:
- Em về rồi! Đi công tác vất vả quá!
Tổng Giám đốc Lê vừa được người khác nhắc đến lúc nãy giờ đang mặc đồ ở nhà, hắn nhận lấy túi trong tay Kiều An, ôm anh một cái.
- Mừng em về nhà, tiểu An!
- Em mới ở ngoài về, đồ còn chưa thay, dơ đó!
Nói thế nhưng Kiều An vẫn để yên cho hắn ôm, còn ôm lại.
Anh gác cằm lên vai Lê Thư Dương, đăm chiêu suy nghĩ:
- Tối nay ăn gì đây? Mai là cuối tuần rồi lát mình đi mua đồ ăn nhé.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má Kiều An.
- Sao cũng được.
.
7 giờ tối thứ sáu trong chợ vẫn còn náo nhiệt.
- Sườn nướng được không? Em thích ăn chua ngọt.
Lê Thư Dương nhìn miếng sườn trên giá.
Kiều An kề bên tai hắn nói nhỏ:
- Dạo này thịt heo mắc lắm. Hay là làm cá chua ngọt đi, cũng ngon mà.
- Ừ được được - Lê Thư Dương cười, Kiều An bây giờ và ngày trước khác xa quá, hắn nhỏ giọng nói thầm bên tai anh - Đảm việc nhà ghê!
Kiều An dở khóc dở cười liếc Lê Thư Dương, bỏ tiên sinh nhà mình đi trước một đoạn.
Đôi lúc Lê Thư Dương cảm thấy hơn ba mươi năm qua hắn đã yêu hai người.
Trước kia tiểu thiếu gia cao ngạo bị chiều hư xông vào tim hắn, nhưng thật sự bên nhau lâu ngày lại là người đang khom lưng lựa cá đằng kia.
Lê Thư Dương thấy mình may mắn quá, vẫn còn tìm lại được bảo bối đã từng đánh rơi.
Sau khi trở lại bên nhau hắn mới thật sự cảm nhận được những thay đổi của Kiều An.
Càng làm hắn rung động hơn nữa.
.
- Để anh khiêng cho, em xách đồ ăn đi.
Thấy Kiều An khiêng thùng dầu Lê Thư Dương nhíu mày, vậy mà anh còn cười được.
Trên trán Kiều An lấm tấm mồ hôi, thở hơi gấp:
- Không cần đâu, sáu thùng lận anh khiêng mệt lắm.
Sức lực của Kiều An nhờ lúc trước làm trong tiệm thịt luyện được. Đừng nói dầu, cho dù hai tảng thịt heo anh cũng khiêng nổi.
Lê Thư Dương hơi sửng sốt, sau đó mở cốp xe cho Kiều An để đồ vào.
- Nặng chết mất!
Kiều An để đồ xuống, anh cười cười nhưng bàn tay lại bị Lê Thư Dương kéo lấy nắm chặt.
- Anh làm gì đấy? Đang ở ngoài đó.
Kiều An không hiểu sao lại bị nắm tay, anh nhìn Lê Thư Dương nhưng lại bị hắn nhéo nhéo đầu ngón tay mình.
Lòng bàn tay Kiều An có nhiều vết chai, là dấu vết của nhiều năm trước lưu lại.
Lê Thư Dương cười:
- Vất vả cho em rồi. Về nhà đãi em một bữa.
.
Cá chua ngọt đầu tiên phải cắt lát khứa hoa chiên giòn, sau đó rưới nước sốt chua ngọt lên, đổ ra đĩa là thơm nức mũi.
- Ngon quá!
Tay nghề của Lê tiên sinh luôn khiến Kiều An phải khen nức nở. Anh cứ khen mãi, khen mãi đến mức hắn phải ngại luôn.
- Em cũng nấu mà không ngon được bằng anh.
- Không sao, cứ để anh nấu cho...
Lê Thư Dương đứng bên bếp, ánh đèn ấp ám phản chiếu trong mắt:
- Muốn ăn món gì cứ nói với anh.
Anh còn muốn nấu cơm cho em cả đời ấy chứ.