Tuyệt Đại Long Y

Chương 67: Khiến ông chê cười rồi




Quan trọng là đàn ông này, hình như còn xuât thân từ gia đình bình thường?

ĐM!

Tê Nguyên càng nghĩ càng tức, ánh mắt đỏ cả lên, nếu như không phải ở đây có quá nhiều nhân vật lớn như Lý Thanh Nham, Vương Thánh Thủ, anh ta rất muốn ra tay xử đẹp Triệu Lâm luôn!

Vương Thánh Thủ đi tới bên cạnh Triệu Lâm.

Triệu Lâm thấy Vương Thánh Thủ thì sắc mặt khẽ biến, ông ấy cũng tới tham dự hôn lễ của Vương Diệu Thăng?

Lý Thanh Nham cũng từ trên sân khấu đi xuống.

Vương Thánh Thủ nhìn ra được suy nghĩ của anh, giải thích: "Hôm nay tôi được mời tới gặp một nhân vật lớn, nhưng ở cổng bắt gặp được hai người học trò này của mình, nhận lời mời của bọn họ đến đây xem một màn kịch hay đặc sắc.."

Triệu Lâm biết, đối phương đang giải thích cho mình nghe.

"Khiến ông chê cười rồi... tôi... có lẽ tôi có hơi kích động..., Triệu Lâm đã bình tĩnh lại.

"Người trẻ tuổi có chút nóng nảy là bình thường, với tính cách của cậu mà làm ra chuyện như vậy, chắc chắn là đã bị ức hiếp đến mức không thể chịu đựng được nữa!", Vương Thánh Thủ ôn hoà nói.

Cha con nhà họ Vương thay đổi nội dung báo cáo lâm sàng của Triệu Lâm, ép anh từ chức khỏi bệnh viện, còn cướp đi người phụ nữ của anh.

Đây đúng là một mối thù không bao giờ có thể quên được!

Cũng may là Triệu Lâm hiểu chuyện, đổi lại là người khác, nếu như có trong tay năng lực như bây giờ, không khiến cho cha con bọn họ tan cửa nát nhà thì chắc chắn không thể bỏ qua!

Triệu Lâm rũ mí mắt, hơi hé miệng, không nói tiếp nữa.

Lúc này viện trưởng Cổ nhanh chóng tỏ thái độ nói: "Triệu Lâm, đợi đến ngày mai quay về bệnh viện, tôi sẽ tự mình giám sát xử lý chuyện giữa cậu và Vương Vũ, yên tâm, việc này tôi tuyệt đối đối sẽ giải quyết một cách công bằng!"

“Đúng đúng đúng, cậu yên tâm!”. Phó viện trưởng Trình vội vàng chen vào. “Cảm ơn hai vị viện trưởng!”. Trong lòng Triệu Lâm thở dài một hơi, dù sao đối với một người luôn giữ mình trong sạch như anh thì chuyện "Sao chép báo cáo lâm sàng của người khác” không khác gì tự đổ nước bẩn lên người mình.

Cách đó không xa, cha con Vương Diệu Thăng nhìn thấy Vương Thánh Thủ chủ động nói chuyện với Triệu Lâm, bao gồm cả viện trưởng Cổ và phó viện trưởng Trình cũng cam đoan với anh.



Trong lòng Vương Diệu Thăng chợt lạnh xuống!

Ông ta xong đời rồi!

Lần này ông ta thật sự là xong đời rồi!

Lúc này Trần Thi Mạn và Tê Nguyên cũng đi tới.

“Tôi bận việc trước, chờ tôi xong việc sẽ liên lạc lại với cậu saul”, Vương Thánh Thủ nói.

Vương Thánh Thủ nói những lời này, không phải nói liên lạc lại một cách khách sáo, mà là thật sự dự định chờ sau khi nói chuyện xong với hai nhà Tề, Trần thì sẽ liên lạc lại với Triệu Lâm.

Bệnh của ông cụ nhà họ Trần, thật ra ông ấy cũng không thể hoàn toàn đảm bảo mình sẽ trị khỏi.

Nhiều năm trước, ông ấy đã khám qua cho ông cụ Trần, lúc ấy sức khoẻ của ông cụ Trần còn khỏe mạnh, hai người từng trò chuyện qua đôi ba câu.

Cả hai đều có chung một câu trả lời.

Đó là với bệnh của ông cụ Trần, chỉ có thần y năm đó đã cứu ông ấy một lần mới có thể chữa được.

Nếu như không phải hai nhà Trần, Tê tự mình mời thì Vương Thánh Thủ cũng sẽ không đến đây, bởi vì ông ấy cũng tự hiểu rõ năng lực bản thân!

Đương nhiên, lần này sở dĩ ông ấy nhận lời mời của nhà họ Trần, thật ra còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.

Đó chính là ông ấy quen biết Triệu Lâm!

Một mình ông ấy có lẽ điều trị không được bệnh của ông cụ Trần, nhưng nếu như có thêm Triệu Lâm......

Vương Thánh Thủ cảm thấy, không bàn tới khả năng điều trị được tận gốc bệnh cho ông cụ Trần, nhưng giúp ông ấy kéo dài sự sống thêm được mấy tháng có lẽ là không vấn đề gì.

Đây cũng là lý do vì sao Vương Thánh Thủ lại đặc biệt cảnh cáo viện trưởng Cổ và phó viện trưởng Trình, ông ấy sợ chính là hai người này hành động ngu xuẩn vô tình phá hư mục đích mà mình muốn kết giao với Triệu Lâm.

Bởi vì cái gọi là, Trường Giang sóng sau xô sóng trước!



Một người có năng lực mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng có một ngày già yếu.

Người sau khi già đi, năng lực sẽ bị thụt lùi, nhưng nếu muốn duy trì thân phận và địa vị thì không thể dựa vào hư danh trong quá khứ, chỉ có thể dựa vào hậu bối do chính mình nâng đỡ.

Triệu Lâm, chính là hậu bối tốt nhất mà Vương Thánh Thủ từng gặp!

Trần Thi Mạn vốn định cùng Triệu Lâm nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Thanh Nham ở bên cạnh thì đành phải ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn là hung hăng trừng anh một cái.

Lực chú ý của Tê Nguyên đã không còn ở trên người Triệu Lâm, lúc anh ấy đi đến bên cạnh Lý Sơ Ảnh, không nhịn được hỏi: “Cậu ta là gì của em?"

“Có liên quan gì đến anh?”, Lý Sơ Ảnh hỏi ngược lại.

Tê Nguyên đang muốn mở miệng, Lý Thanh Nham đã đi đến, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái mà trong lòng Tề Nguyên đã sinh ra sự sợ hãi, đành phải yên lặng ngậm miệng lại.

Đợi đoàn người bọn họ đi ra khỏi đại sảnh tổ chức tiệc.

Trần Thi Mạn và Tê Nguyên đi ở phía sau, Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ nói chuyện ở phía trước.

Tê Nguyên hỏi: "Cô... không phải cô đã nói, người đàn ông kia chỉ là một thăng nghèo thôi sao? Tại sao Sơ Ảnh lại có vẻ thích hắn như vậy?”

“Đợi lát nữa nói sau, giải quyết chuyện nhà tôi trước đi!”. Suy nghĩ của Trần Thi Mạn cũng đang rất rối bời.

Nhà họ Lý đã thực hiện giao ước rồi, cố ý muốn gả Lý Sơ Ảnh cho Triệu Lâm, vậy thì nhà họ Trần thì sao?

Nếu cha biết cô ấy đã hủy hôn ước thì sẽ có hậu quả gì?

Trần Thi Mạn nghĩ tới đây thì cảm thấy cực kì đau đầu, nhưng ngược lại nghĩ đến việc mình dựa vào Tê Nguyên để mời được Vương Thánh Thủ về, trong lòng lại không khỏi thở ra một hơi.

Vương Thánh Thủ là thần y giỏi nhất tỉnh Nam, nếu như ông ấy chữa khỏi được bệnh cho ông nội, vậy thì đến lúc đó trong nhà cho dù biết mình đã huỷ hôn ước với Triệu Lâm, coi như là đã lấy công chuộc tội rồi nhỉ?

Hy vọng lát nữa Vương Thánh Thủ có thể đồng ý lời mời của bác hai.

Việc này, nhất định phải thành!