Cả Dương Khuê và cô đều không ngờ tới việc sẽ gặp Dịch Văn Lâm ở đây.
Cô nghĩ tới sáng nay bác Trương báo cô rằng Dịch Thế Dương phải về nhà cũ một chuyến để làm nốt vài thủ tục.
Nếu như vậy thì Dịch Văn Lâm cũng nên ở đó chứ không phải xuất hiện ở đây. Cô cúi đầu xuống nhìn giờ trên điện thoại, phát hiện đã gần tới trưa, sắp tới giờ ăn cơm đến nơi rồi.
Nếu Dịch Văn Lâm ở đây thì chắc chồng cô cũng sắp về rồi.
Cô mở điện thoại, ở trong còn có mấy tin nhắn do ông xã gửi tới.
“Em đang ở đâu?”
“Anh nghe bác Trương nói em tới trung tâm thương mại, bây giờ sắp tới giờ cơm trưa rồi nên anh qua đón em đi ăn nhé.”
Ngọc Linh nhắn dạ một tiếng, sau khi Dịch Thế Dương phản hồi lại rằng nửa tiếng nữa anh sẽ tới nơi thì mới cất điện thoại đi.
Mà trước mặt cô, Dương Khuê và Dịch Văn Lâm vẫn còn đang cãi nhau túi bụi.
Trước đây Dương Khuê luôn cố gắng thể hiện bản thân là một tiểu thư khuê các chính tông nên mọi cử chỉ điệu bộ đều muốn làm thật nhẹ nhàng thanh thoát.
Thế mà bây giờ cô như lột xác, bộ dáng một tay chống hông một tay chỉ thẳng Dịch Văn Lâm mà mắng đúng là mới lạ.
Cô nghe thấy hai người bọn họ không kiêng nể gì mà mắng nhau.
Dịch Văn Lâm mắng Dương Khuê là đồ lẳng lơ đê tiện, Dương Khuê lại mắng Dịch Văn Lâm là tên đàn ông cặn bã không biết xấu hổ, có người yêu rồi vẫn lăng nhăng.
“Dương Khuê, cô đừng có quá đáng.”
“Tôi quá đáng? Còn hơn cái loại đàn ông không ra gì như anh, tốt nhất anh nên đi tu để đừng gieo khốn khổ cho những cô gái khác nữa. Ai dính vào anh đúng là xui xẻo tám đời.”
Ngọc Linh không có hứng thú nghe họ cãi nhau, vả lại người đi đường còn đang đứng lại nhìn mấy người chằm chằm nên cô lập tức rời đi.
Khi khuất bóng họ rồi mà cô vẫn còn nghe thấy giọng hai người họ vang vọng.
“Cô dám nói chuyện với tôi như thế? Cô có biết tôi là ai không?”
“Chỉ là một thằng con nuôi của Dịch gia, đừng tưởng tôi không biết anh ở trong cái nhà đó còn chẳng bằng một lão quản gia, ít ra người ta còn sống ở đấy nhiều năm, còn anh thì sao? Bước được một chân vào thì nghĩ mình cao quý lắm chắc?”
“Cô... Dương Khuê, tôi nhất định sẽ không để yên cho Dương gia mấy người đâu. Cô cứ chờ đó đi.”
Ngọc Linh nghe là thấy đau đầu. Hai người này vốn dĩ cũng chẳng thật sự làm được gì ra hồn, chỉ nói miệng là giỏi thôi.
Hơn mười lăm phút sau, Dịch Thế Dương đến và đưa cô tới một nhà hàng nổi tiếng gần đó.
Vì Dịch tổng là khách VIP nên khi bọn họ đến không cần chờ đợi, thậm chí giám đốc của nhà hàng còn đến tận nơi mời họ lên phòng bao.
Nhà hàng này chuyên về đồ Âu, nằm trong một tòa nhà hơn sáu mươi tầng, nhà hàng gồm ba tầng trên cùng của tòa nhà. Quy mô có thể nói là khá lớn.
Lúc Ngọc tiểu thư đang ngắm cảnh, cô không biết rằng bàn tay nhỏ bé của mình đã được ông xã bao trọn lấy.
Anh đến gần, sau đó nắm chặt bàn tay non mịn của cô, trên môi anh là nụ cười cưng chiều vô hạn.
“Nếu em thích thì anh sẽ thường xuyên dắt em tới đây.”
Từ tầng trên cùng có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố. Trưa nay trời không có nắng mà hơi râm mát, nền trời xanh biếc tô điểm thêm cho cái đẹp của thành thị.
Ngọc Linh vui vẻ gật gật đầu.
Lúc chuẩn bị vào phòng riêng thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Linh, sao em lại ở đây?”
Ngọc Linh vừa nghe đã biết người tới là ai, cô quay đầu lại, quả nhiên là anh trai cô, Ngọc Tử Hành.
Ngọc Tử Hành cũng đang nhìn cô, sau đó nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Trên khuôn mặt tuấn tú là sự tức giận không hề nhẹ khi nhìn thấy em gái dám tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt.