Quãng đường còn lại Ngọc Linh đều hậm hực không vui nhìn ông xã nhà mình.
Cô lườm anh một cái.
“Anh đúng là đồ đáng ghét mà.”
Dịch Thế Dương xoa xoa đầu cô như đang dỗ con nít, sau đó mới vui vẻ nói.
“Đồ đáng ghét này là ông xã của em đấy.”
“Hừ.”
Từ nhà hàng đến Dịch thị mất hơn hai mươi phút đi xe, trên đường Dịch Thế Dương còn cố ý thả chậm tốc độ để cô có thể ngắm cảnh.
Con đường này được mệnh danh là dải đường đẹp nhất trong lòng thủ đô, những tán lá xanh biếc cùng những cành hoa vàng chĩa xuống, tạo lên khung cảnh thơ mộng vô cùng.
Rất nhiều cặp đôi đã từng đến đây để hẹn hò. Trong lòng Dịch tổng nhộn nhạo, bọn họ có tính là đang hẹn hò không?
Ngọc Linh cũng nhìn lên, chút không vui giận dỗi trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Cô nhìn những tán cây xanh, sau đó lại thấy những cặp nam nữ đang nắm tay nhau đi dưới con đường tình yêu này. Lòng cô bất chợt xôn xao đến lạ, cô quay sang nhìn Dịch Thế Dương và phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Ngọc tiểu thư chu môi.
“Được rồi, tạm thời tha thứ cho anh đó.”
“Vậy thì phải cảm ơn bà xã của anh rồi.”
Khóe môi cô cong lên, nhưng cô lại quay ra ngoài giả bộ như phải tha thứ cho anh một cách miễn cưỡng.
Đến công ti, cả đoạn đường từ sảnh tới thang máy luôn có nhân viên nhìn chằm chằm vào hai người.
Giọng điệu bàn tán đó tuy không lớn nhưng có thể rơi vào tai cô một cách loáng thoáng.
“Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?”
“Không biết nữa, có khi nào là em gái của tổng giám đốc không? Trông còn trẻ lắm.”
“Nhưng mà tôi nghe nói giám đốc là con một mà, làm sao có em gái được, dù là em họ cũng không phải. Cô thấy giám đốc thân thiết với anh em họ gì không?”
Nói cũng phải, họ hàng nhà họ Dịch chỉ lăm le muốn cướp tài sản của Dịch Thế Dương là điều mà mấy người trong công ti đều biết.
Nếu bây giờ nói giám đốc thân thiết với người trong nhà là điều ai cũng có thể bác bỏ.
“Vậy đó là người yêu của Dịch tổng đúng không?”
“Tôi cũng không biết, nhưng có thể lắm chứ. Trông cô ấy xinh đẹp thật đó, tuy có hơi nhỏ, chắc còn là sinh viên nhỉ, nhưng thời đại bây giờ đang thịnh hành việc trâu già gặm cỏ non đấy.”
Cô gái vừa nói câu kia ngay lập tức bị đồng nghiệp bịt miệng và lôi đi. Chỉ sợ hai nhân vật chính sẽ nghe thấy.
Nhưng đáng tiếc là Dịch tổng vẫn nghe được câu đó một cách rõ ràng. Sau một hồi phân tích, anh xác định rằng việc anh lớn hơn cô mười hai tuổi là thật.
Lúc đầu Dịch tổng không nghĩ nhiều như thế, nhưng nếu đã được nhắc đến thì anh càng không thể bỏ qua.
Anh quay đầu sang nhìn cô vợ nhỏ đang cười trộm, sau đó ủy khuất nói.
“Trông anh già lắm sao?”
Có thể Dịch tổng không biết rằng có rất nhiều cô gái mê mệt nhan sắc của anh. Anh trông vừa có nét thành thục lại vừa điển trai lịch lãm, đôi mắt sắc bén và đường nét trên khuôn mặt hút hồn người.
Dịch tổng thậm chí còn được bầu chọn là một trong những người đàn ông đẹp nhất của thành phố.
Vô số cô gái ngày ước đêm mong để có thể trở thành bạn gái của anh. Chỉ có điều từ trước tới nay Dịch Thế Dương đều không chú ý tới.
Ngọc Linh nhìn anh như vậy thì phì cười, sau đó cô nhướn người lên, xoa xoa mái tóc của anh khiến nó rối bù.
“Không có, anh không già chút nào, đừng nghe người ngoài nói linh tinh.”
Tuy an ủi anh nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh làm nũng đấy.
Dịch Thế Dương ôm sát eo cô, cọ cọ vào cần cổ cô khiến cô gái nhỏ không thể không đẩy anh ra.
“Anh làm gì đấy, đây là công tí đó, đừng có làm mấy trò linh tinh.”
Cô biết ở góc thang máy có camera, chỉ sợ người đang trực an sẽ thấy được hai người đang ôm ấp nhau.
Dịch Thế Dương cũng nhìn lên cái camera ngáng đường đó, sau đó nói một cách tức tối.
“Lát nữa anh sẽ cho người xử lí hết đống phế liệu này.”
“...”