Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 35: Muốn anh không?




Ngọc Linh thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng của ông xã nhà mình vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Không biết là vì sao nhưng chỉ cần nghe thấy giọng anh là cô sẽ thấy tâm mình bình tĩnh lại.

Nhưng chỉ là thoáng qua, vì giây phút đó cô lại thấy cơ thể lại nóng hơn so với ban nãy.

Khuôn mặt Ngọc tiểu thư tối sầm lại, sau đó cô khàn giọng nói.

“Em ở trong này.”

Giọng cô khàn hơn so với bình thường, cô thấy cổ họng mình đang khô khốc và khó bật ra thành tiếng, nếu không phải cần đáp lời anh thì Ngọc Linh đã không muốn mở miệng.

Sau khi nói xong cô chỉ cảm thấy khát vô cùng, cổ họng không được thông thoáng khiến cô càng khó chịu hơn.

Hiển nhiên là Dịch Thế Dương ở phía bên kia cánh cửa cũng nghe ra được sự khác biệt trong giọng nói của cô.

Cộng với tiếng nước anh nghe thấy lúc vừa bước vào, chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra mọi việc.

Khuôn mặt Dịch tổng đanh lại, khí lạnh tỏa ra ngùn ngụt. Nhưng khi nói chuyện với vợ yêu thì vẫn giữ nguyên sự dịu dàng vốn có.

“Có phải em uống nhầm cái gì đó không? Còn khó chịu không em? Anh bảo người đi mua thuốc giúp em nhé?”

Ngọc Linh dựa người vào phiến đá lạnh, cô vuốt mái tóc đã sũng nước sang hai bên.

“Anh đừng vào đây.”

“Được, anh không vào, nhưng em cũng không thể ở mãi trong đó được. Trời về tối sẽ trở lạnh đấy, bà xã em ra ngoài được không?”

Trong lúc đó, Dịch tổng kêu trợ lí ra ngoài báo với Ngọc Tử Hành một tiếng rằng anh và Ngọc Linh đã về trước.

Sau đó anh mới bắt đầu mở cửa phòng tắm, anh không thể để Ngọc Linh đứng mãi trong đó được.

Nghe thấy tiếng cửa mở, đầu tiên là sửng sốt, sau đó Ngọc Linh không kìm lòng được mà hất cả nước vào người chồng mình.

“Anh vào đây làm gì? Em đã nói anh không được vào cơ mà...”

Tuy vòi nước mở nhưng lại không có hơi nước che đậy, cả cơ thể nõn nà của người con gái hiện rõ trước mắt anh.

Dịch Thế Dương cảm thấy toàn thân cũng nóng bừng như uống phải chất kích thích.

Anh không quan tâm khuôn mặt đang giận dữ của người con gái, chỉ nhanh tay lẹ mắt tìm lấy chiếc khăn tắm dài sau đó quấn quanh người cô.

Ngọc Linh bị anh ôm lên, sau đó hai người ra khỏi phòng tắm.

Lúc này cô mới phát hiện ra cửa phòng tắm là cửa nắm có vân tay, thảo nào cô khóa ở trong rồi nhưng anh vẫn có thể mở được một cách dễ dàng.

Nhưng điều đó không làm Ngọc Linh suy nghĩ quá nhiều, cơ thể đang nóng lên mới là vấn đề mà cô cần quan tâm.

Ngọc Linh vặn vẹo khó chịu, nhưng chẳng được bao lâu đã bị Dịch Thế Dương giữ lại.

Hiển nhiên là nước lạnh cũng không thể giúp cô vượt qua kiếp này.

Khuôn mặt cô ửng hồng lên một cách nhanh chóng, sau đó hơi thở nóng bỏng cũng theo đó mà tuôn ra.

Dịch Thế Dương đè lên người cô, lúc Ngọc Linh không để ý thì anh đã cởi xong áo vest và áo sơ mi ở bên ngoài.

Cơ thể của người đàn ông hiện lên trước mắt cô, từng khối cơ bụng của anh đẹp đẽ và tinh tế.

Nếu là lúc bình thường, Ngọc Linh đã không nhịn được mà đỏ mặt.

Vì để cho Ngọc Linh không ngại ngùng, Dịch Thế Dương nói khẽ mấy tiếng, đèn thông minh trong phòng nghe lệnh mà phụt tắt.

Cả căn phòng chìm vào trong ánh sáng của ánh trăng.

Ngọc Linh được anh giữ chặt, nhỏ giọng dụ dỗ.

“Ngọc Linh, bà xã, em khó chịu không?” Dù sao hai người họ cũng đã là vợ chồng, anh đã sớm muốn làm chuyện này, chẳng qua chưa tìm thấy cơ hội mà thôi.

“Khó chịu...”

“Vậy em có muốn anh không?”

Nói xong, Dịch Thế Dương cầm tay cô, để đôi tay mềm mịn nhỏ bé kia phác họa từng đường nét trên cơ thể anh.

Dịch Thế Dương là một tên mưu mô, Ngọc Linh rơi vào tay anh chẳng khác nào dê vào miệng sói.

“Muốn...” Trong lúc mơ màng, Ngọc Linh không nhịn được mà đồng ý.

Chưa để cô nói xong, nụ hôn của người đàn ông như vũ bão mà rơi xuống, nuốt trọn tiếng rên rỉ của cô và hòa chúng vào giữa răng môi.

Một đêm này, có hai người không ngủ.