Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 37: Gìa mà không đứng đắn




Đợi hai người đút qua đút lại thì đã là nửa buổi, Ngọc Linh ngậm một miếng bánh ngọt, nhìn thời gian và nói.

“Anh còn chưa đi làm à?”

Bình thường Dịch Thế Dương đều bận trăm công nghìn việc, có ngày nào thấy anh thong thả thế này đâu.

Dù sao cũng là tổng giám đốc, người điều hành cả một tập đoàn lớn, gánh nặng trên vai anh không phải là nhỏ.

Trông Ngọc Tử Hành nhà cô mà xem, tuy đã có ba mẹ đỡ đần phần nào nhưng anh ấy vẫn bận đến mức chân không chạm đất đấy thôi.

Dịch Thế Dương nghe vậy thì cười khẽ, anh lau vết kem dính trên miệng cô, chưa vội trả lời mà cho ngón tay đó vào miệng liếm một miếng.

Đến Ngọc Linh nhìn thấy cảnh này cũng phải sửng sốt. Sau khi thấy anh làm vậy, cô liền lấy khăn giấy lau tay cho anh, sau đó quát khẽ.

“Anh làm cái gì đấy hả? Trẻ con ba tuổi còn không liếm tay nữa đấy.”

Đương nhiên hành động của vị tổng tài nọ là hành động ve vãn chứ không phải kiểu trẻ con.

Anh thấy cô lau tay cho mình thì cười nhẹ.

“Bánh kem ở đây ngon thật đấy.”

Ngọc Linh biết anh đang đùa giỡn mình thì đập một cái vào tay anh.

“Già rồi mà không đứng đắn.”

“Anh già lắm sao?”

Năm nay anh mới ba mươi mốt tuổi mà thôi, sao có thể nói anh già được.

Dịch tổng nâng cằm cô gái nhỏ lên, sau đó hôn lên bờ môi mềm mại kia một cái.

“Có phải là do đêm qua anh không thỏa mãn em không?”

Ngọc Linh dù đã trấn tĩnh lắm rồi nhưng sau khi nghe anh nói như vậy cũng không nhịn được mà đỏ mặt, cô hất bàn tay hư hỏng kia ra sau đó lau lau môi.

“Anh... anh nói linh tinh cái gì đấy hả?”

“Vậy tức là đã thỏa mãn em rồi đúng không?”

Ngọc Linh không biết phải nói gì trong trường hợp này, thế là cô chọn cách im lặng.

Trước ánh mắt đe dọa của Ngọc Linh, Dịch tổng biết bản thân đùa giỡn phải có điểm dừng, nếu không thì sô pha phòng khách luôn sẵn sàng chào đón.

Dịch Thế Dương giúp cô lau mặt lau tay xong mới đứng dậy, kêu trợ lí chuẩn bị xe để hai người rời khỏi đây.

Anh còn phải nhanh chóng tìm ra kẻ không muốn sống nào dám gài bẫy vợ anh nữa, tên đó hẳn là rất hiểu rõ Ngọc Linh, nếu không đã không gài được cô uống phải ly nước có thuốc.

Ngọc Linh dựa vào người anh, ngáp ngắn ngáp dài như có thể gục xuống ngủ quên bất cứ lúc nào. Dù sao thì đêm qua cũng không được ngủ ngon, bây giờ cô không thể ra vẻ tỉnh táo như mọi ngày được.

Dịch tổng bế ngang cô lên, sau đó hôn nhẹ lên trán cô.

“Ngoan, buồn ngủ thì ngủ đi, anh bế em.”

“Tất cả là tại anh.” Ngọc Linh ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của người đà ông, còn không quên trừng mắt nhìn anh một cái cho hả giận.

“Là tại anh hết, bảo bối ngoan, mệt thì ngủ đi.”

“Hừ, coi như anh biết điều.”

Dịch Thế Dương lấy áo vest của mình đắp lên người cô. Hôm nay Ngọc Linh mặc váy dài nên anh ôm tiện hơn nhiều.

Ra khỏi phòng, trợ lí của anh đã chờ sẵn. Sau khi thấy giám đốc và phu nhân đi ra thì cúi đầu cung kính mở cửa thang máy.

Ông chủ khách sạn vốn muốn tiến lên chào tạm biệt cũng bị trợ lí ngăn lại. Do giám đốc nói không muốn làm ồn đến phu nhân đang ngủ nên trợ lí đành phải đi lên chặn lại hết.

Lên xe, Dịch Thế Dương vẫn không buông Ngọc Linh ra, anh bảo tài xế mở điều hòa nhỏ lại, sau đó xe mới lăn bánh về biệt thự.

Trên đường đi, Dịch Thế Dương luôn hạ thấp tông giọng để nói chuyện.

“Việc đêm qua, cậu tra xem là ai đã động tay động chân.”

“Tôi đã hiểu thưa giám đốc.”

Trong lòng Dịch tổng đã có đáp án, nhưng anh vẫn phải điều tra cặn kẽ một chút.

Những ai dám làm tổn thương đến người con gái của anh thì đều phải chấp nhận cơn giận của người đàn ông quyền lực này.