Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 40: Cưng chiều vô hạn




Sau khi xử lí xong đống việc này thì đã là giữa trưa, Dịch tổng liếc qua đồng hồ, phát hiện đã sắp đến giờ cơm trưa rồi.

Anh mở cửa phòng ngủ ra, thấy người con gái anh yêu đang nằm ngủ một cách thoải mái, khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận giống như một nàng công chúa.

Tim của Dịch tổng không kiềm được mà đập nhanh, anh bước từng bước nhẹ tới bên đầu giường, đôi mắt chưa từng rời khỏi cô gái xinh đẹp hớp hồn đó.

Dịch Thế Dương ngồi xuống một bên, sau đó mới đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt cô.

Bây giờ mới hơn mười một rưỡi, thấy cô ngủ ngon như vậy anh lại không nỡ đánh thức cô dậy. Thôi thì để cho vợ anh ngủ thêm một chút nữa, thức ăn ở phòng bếp lát nữa hâm nóng lại cũng được.

Dù sao thì đêm qua cô cũng mệt rồi, hai người lăn lộn đến lúc mặt trời sắp lên thì Ngọc Linh mới chìm vào giấc ngủ.

Dịch thiếu gia vừa nghĩ tới lại trách bản thân, đáng lẽ không nên lăn lộn vợ yêu lâu như thế.

Nhỡ sau này cô không cho anh động vào người cô thì phải làm sao?

Chỉ có điều đây cũng là lần đầu tiên anh khai trai, không khỏi có chút hưng phấn.

Dịch tổng sống ba mươi mấy năm trên đời thế mà mới trao nụ hôn đầu và lần đầu tiên của mình cho vợ yêu. Anh thầm cảm thấy may mà vợ sinh ra sớm, nếu đợi chục năm nữa cô mới xuất hiện thì anh biết làm thế nào.

Quay lại việc cô nhỏ sẽ giận dữ sau khi thức dậy, Dịch tổng không tránh khỏi việc thấp thỏm đôi chút.

Nhìn cô gái xinh đẹp vùi mình vào chăn nệm, lòng anh mềm nhũn đi vì sự đáng yêu đó.

Kết tinh tình yêu của họ bao giờ mới đến được thế giới này?

Anh còn cần đứa con của hai người sau này gánh vác trọng trách của gia tộc, anh đã nghĩ đến việc đợi đến khi đứa nhỏ đủ sức gánh vác công việc thì anh sẽ mang vợ của mình đi du lịch khắp nơi trên thế giới.

Tuy rằng bây giờ Ngọc Linh còn chưa yêu anh, mà cũng không hẳn là chưa yêu, chắc hẳn cô cũng rung động trước khuôn mặt điển trai tuấn tú của anh chứ.

Dịch Thế Dương cứ ngồi như vậy đến hơn nửa tiếng sau, đợi lúc mí mắt cô gái hơi rung lên, sau đó Ngọc Linh mới mở mắt vì đã ngủ đủ giấc.

Ngọc tiểu thư không nghĩ rằng vừa mới thức dậy đã thấy có người ngồi đầu giường nhìn mình chăm chú đến không chớp mắt.

“Anh làm cái gì vậy hả?”

Từ trước đến nay tướng ngủ của cô không tốt lắm, rủi nhỡ lúc đang ngủ mà cô vặn vẹo đủ trò thì còn biết dấu mặt đi đâu?

“Anh tính vào phòng gọi em dậy ăn trưa nhưng thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ đánh thức.”

Dịch Thế Dương đứng dậy rồi đưa tay bế bổng cô lên, Ngọc Linh bị anh bế qua bế lại mấy lần như vậy cũng đã thành quen.

Cô đưa tay vòng lên cổ anh, cũng mặc kệ chuyện người làm trong nhà sẽ nhìn thấy.

Dù sao thì cô cũng không làm được gì. Cánh tay Dịch Thế Dương cứng như gọng sắt, dù cô có giãy giụa mạnh đến đâu thì cũng không thoát ra được, thôi thì đành chấp nhận số phận.

Dịch Thế Dương bế cô vào phòng tắm, sau khi lau mặt xong thì hai người mới xuống dưới nhà.

Bàn ăn đã được chuẩn bị xong, có vài món còn đang bốc khói nghi ngút.

Những món này đều hợp khẩu vị của cô, không những thế còn được chuyên gia dinh dưỡng phân tích qua vài lượt mới được bày biện lên đây.

Những món ở đây có thể là những thứ Dịch Thế Dương không ăn được, nhưng chưa bao giờ xuất hiện những thứ mà Ngọc Linh ghét ở trên bàn ăn.

Chỉ cần như vậy thôi cũng biết Dịch Thế Dương cưng chiều cô đến mức nào rồi.