Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 42: Lùm xụp




Dương Khuê lạnh mặt nhìn Dương Mẫn, khuôn mặt xinh đẹp kia thật ghê tởm biết bao.

Thế mà nhiều lần ba cô chỉ vì khuôn mặt đó mà thiên vị người chị gái chanh chua mà cô ả ghét cay ghét đắng.

Dương Khuê không hận bà cả bằng Dương Mẫn, tuy bà ta là nguyên nhân khiến cô ta bao phen bối rối nhưng có đáng gì đối với những điều Dương Mẫn đã làm.

Nhân lúc hai ông bà nhà họ Dương không chú ý, Dương nhị tiểu thư nhào tới đánh tới tấp vào mặt Dương Mẫn.

So về mặt thể lực, Dương Mẫn không là gì so với cô ta, dù sao thì Dương Mẫn cũng luôn tự hào vì có vóc dáng thanh mảnh, thế nên để trừng trị một con gà bệnh như Dương Mẫn, cô ta dư sức.

Bà Dương cũng không nghĩ tới ả ta dám nhào lên đánh con gái mình, ngay cả ba Dương đang muốn tát Dương Khuê một cái cũng không thể ngờ đến chuyện này.

Dương Khuê tát Dương Mẫn mạnh đến nỗi hai tay cô ta đã tê rần, Dương Mẫn bị đè xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ thảm hại vô cùng.

Những vết tay chồng chéo trên mặt khiến nó trở lên sưng đỏ.

Cô ấy liên tục la hét, hai tay muốn đẩy Dương Khuê ra nhưng không thể.

“Á... á... ba mẹ cứu con, á... con ả này điên rồi...”

Dương Mẫn chỉ biết khuơ khoắng tay linh tinh, hoàn toàn không làm gì được Dương Khuê khiến cô ta càng hăng máu hơn.

“Chị tưởng tôi không dám đánh chị à? Tôi cho chị biết, tôi sớm đã chán ngấy cái bản mặt kệch cỡm của chị rồi. Chị nghĩ chị là ai? Tiểu thư của Dương gia chức cao vọng trọng người người ngưỡng mộ chắc? Chị nghĩ Dương gia có vị thế gì trong cái vòng này mà chị lên mặt ta đây.”

Dương Khuê nói một tràng dài, mỗi lần nói một câu là một cái tát vang dội lại hạ trên mặt Dương Mẫn khiến cô gái kia chỉ có thể hét lên không ngừng.

Thấy con gái mình như vậy, bà Dương là người đầu tiên vọt vào đẩy Dương Khuê ra.

Nhưng một người đang kích động sẽ có sức mạnh rất lớn, dù bà Dương cố gắng mấy cũng khó mà tách Dương Khuê ra khỏi con gái bà ta.

Thấy ba Dương cũng sắp sửa nhào tới để kéo cô ta ra, Dương Khuê biết hôm nay mình chỉ có thể đánh đến đây.

Nhưng cô ta thực sự không cam lòng, thế nên nhân lúc mẹ Dương không làm gì được cô ta, Dương Khuê cào liền một phát mấy đường lên mặt Dương Mẫn.

Vết cào sâu đến nỗi bật máu, Dương Khuê nhìn cảnh này mà lòng thỏa mãn.

Dương Mẫn bị cào đến mức không thể chống trả, lúc nhìn thấy móng tay dính máu của Dương Khuê, Dương Mẫn gần như dùng hết sức mình mà hất văng Dương Khuê ra.

“Á... á... mẹ ơi, nó cào con, nó cào con kia mẹ ơi... nó cào rách mặt con rồi...”

Cuối cùng Dương Mẫn cũng bò ra được, nhưng trên mặt cô ấy lại là những vết cào chồng chéo lên nhau, máu theo đó mà chảy ra, nhìn qua quả thật ghê người.

Bà Dương đỡ con gái, thấy Dương Mẫn từ một bông hoa xinh đẹp biến thành vẻ tàn tạ như vậy cũng không kiềm lòng nổi mà hét toáng lên.

“Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn của mẹ, đừng sợ... đừng sợ... mẹ sẽ gọi bác sĩ cho con, đừng sợ con gái...”

“Cái con khốn nạn này, con đĩ, mày là đồ đê tiện, tao giết chết mày.”

Mẹ Dương còn phải dựa vào khuôn mặt của Dương Mẫn để kiếm một chàng rể vừa ý, quyền thế và giàu có.

Thế mà con khốn này dám làm nhục con gái bà ta, đúng là không thể tha thứ.

Bà Dương dùng hết sức quăng cho Dương Khuê một cái tát đau điếng, móng tay bà ta sượt qua mặt của Dương Khuê tạo thành những vết cào nhàn nhạt.

Dương Khuê bị đánh nghiêng mặt sang một bên, không biết bà ta đã dùng sức bao nhiêu mà Dương Khuê chỉ cảm thấy má mình đau rát, miệng sót như sắp rỉ máu.

“Bốp!”

Chưa để cho cô ta suy nghĩ thêm thì cái tát thứ hai đã hạ xuống.

“Con khốn nạn, mày mau cút khỏi cái nhà này cho tao!”

Dương Khuê bị ném ra khỏi nhà, thậm chí một cái áo cũng không được mang đi.

Chuyện lùm xụp của nhà họ Dương chẳng mấy chốc đã bị bao người biết, một thời gian sau đó mấy người nhà họ đều không dám xuất hiện trước mặt người khác.