Dịch Văn Lâm ăn đau thì càng điên tiết hơn, hắn ta đưa tay quệt đi vệt máu mũi sau đó tiếp tục chạy theo cô, vừa chạy vừa lầm bầm.
“Ngọc Linh, con khốn, hôm nay tao phải bắt được mày. Nghe nói Dịch Thế Dương yêu mày lắm, tao sẽ cho Dịch Thế Dương phải cảm thấy hối hận vì đã động đến tao.”
Người xưa đã nói rồi, thằng vua cũng thua thằng liều. Đến nước này thì Dịch Văn Lâm đã chẳng còn gì nữa, tuy lúc cầm tiền trốn đi hắn đã mơ mộng về tương lai tươi đẹp.
Nhưng hắn tự biết, hắn không đời nào hạ mình đi làm thuê làm mướn cho người ta, mà tài sản trong tay hắn không còn mấy, lão già Dịch kia chắc chắn sẽ không trợ giúp hắn nữa.
Hắn phải sớm tìm cách kéo Dịch Thế Dương xuống, sau khi hạ được Dịch Thế Dương, hắn còn lo gì không xử lí được lão già kia.
Nhưng Dịch Văn Lâm hoàn toàn không biết rằng, nếu muốn kéo Dịch Thế Dương xuống đài thì không chỉ phải vượt qua bộ óc thiên tài của người cầm đầu Dịch gia, mà còn phải thắng được Ngọc gia và cả Hoắc gia nữa.
Dịch Văn Lâm lại đưa tay quệt máu mũi, hắn ta cười cười, không ngờ cơ hội lần này sẽ tới nhanh như thế.
Chỉ cần bắt được Ngọc Linh, hắn sẽ có được nhiều thứ mà hắn mong muốn.
Ngọc Linh quay đầu lại, phát hiện Dịch Văn Lâm bây giờ giống hệt như đang phát cuồng. Cô chạy không ngừng nghỉ và liên tục hò hét.
“Mọi người giúp tôi với, tên này muốn ra tay với tôi!”
Những lúc như vậy, việc cầu cứu người đi đường là điều quan trọng nhất.
Ngọc Linh thầm cảm thấy may mắn vì cô cũng biết tiếng anh, nếu chỉ nói tiếng mẹ đẻ ở đây thì chắc đến khuya họ cũng không biết cô đang nói gì.
Lối ra của khoang hạng thương gia thường sẽ khá vắng người, mà hôm nay lại càng vắng hơn, ngoài tiếp viên hàng không ra thì chỉ còn vài cô gái trẻ và người già.
May mắn là lúc cô sắp không chạy nổi nữa thì bảo vệ đã chạy tới.
“Vị hành khách này, xin đừng quấy rầy vị tiểu thư đây nữa.”
Vì Dịch Văn Lâm chưa làm gì Ngọc Linh, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai người họ người chạy ta đuổi nên bảo vệ cũng không quá gay gắt.
Chỉ có điều khi bị giữ lại thì Dịch Văn Lâm càng điên tiết hơn.
Cơ hội ở ngay trước mắt rồi còn muốn hắn ta bỏ qua? Đừng hòng.
Ngọc Linh thở hồng hộc vì chạy cả một quãng đường dài, nếu biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng này thì cô đã không bí mật mua vé máy bay tới đây rồi.
Cô và Dịch Văn Lâm đúng là nghiệt duyên, đen đủi đến mức đụng trúng tên khốn nạn ở đây, còn suýt bị tên đó bắt được nữa chứ.
“Ngọc Linh, đứng lại đó, mày đứng lại đó cho tao.”
Nhìn Dịch Văn Lâm như vậy, Ngọc Linh càng khẳng định trước đây là do cô mắt mù nên mới coi trọng loại người như thế.
Đúng lúc này, có một dàn vệ sĩ mặc âu phục và đeo kính râm từ đâu đi tới, sau khi xác nhận người cần bảo vệ thì họ mới cung kính cúi đầu.
“Xin chào phu nhân.”
Nghe những người đó lên tiếng chào hỏi, Ngọc Linh đã đoán ra được mấy phần.
“Dịch Thế Dương kêu mấy anh tới à?”
Cô biết mình không thể qua mắt được anh mà.
“Vâng thưa phu nhân. Xin thiếu phu nhân hãy đi theo chúng tôi đến nơi khác để nghỉ ngơi, thiếu gia đang trên đường tới đây rồi ạ.”
Khoảng thời gian trên máy bay không làm cho cô bình tĩnh hoàn toàn, nhưng có thể để cô có dũng khí đối mặt với Dịch Thế Dương.
Ngọc Linh không từ chối.
“Đượ...”
Nhưng chưa đợi cô nói xong đã có mộy người đưa tay tóm chặt cổ cô.
Đến cả mấy người vệ sĩ vừa tới không kịp phản ứng.
Không biết Dịch Văn Lâm đã vùng ra khỏi hai người bảo vệ kia từ lúc nào.
Bây giờ hắn ta đang kẹp chặt cổ cô, trên tay còn cầm một con dao gập nhỏ.
“Tất cả đứng im cho tao!”