Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 5: Nên về nhà anh




“Gì?”

“Muốn anh lặp lại à? Ngọc Linh, em đã là vợ của anh thì nên theo anh về chứ. Đúng không em?”

Dịch Thế Dương dễ dàng kéo cô sát lại gần mình. Bàn tay anh vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, đầu cúi xuống, hơi thở theo đó mà vấn vương quanh chóp mũi của người con gái.

Tai Ngọc Linh đỏ lựng lên vì mấy hành động của anh.

Khi cô yêu đương với Dịch Văn Lâm, hai người chỉ dừng lại ở mức nắm tay mà thôi.

Thế mà đến lượt ba nuôi của anh ta thì hết ôm lại sờ.

Thậm chí còn không kiêng dè chút nào.

Ngọc tiểu thư muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng cơ thể người đàn ông nặng kinh người khiến cô không thể làm gì được.

Thấy hành động của cô, Dịch tổng chỉ thấy vợ nhỏ nhà mình thật đáng yêu.

Sau khi cô quậy đủ rồi, anh lập tức đưa tay bế cô lên rồi đặt người vào trong xe.

Dịch tổng thắt dây cho cô, sau đó không kìm lòng được, làm bộ vươn người ra lấy cái gì đó trong xe.

Đúng lúc này, Ngọc Linh nghiên đầu qua, đôi môi nhỏ sượt qua má anh.

Cả hai đều ngẩn ra, sau đó quay sang nhìn đối phương.

Có điều Ngọc tiểu thư là ngạc nhiên thật, còn Dịch tổng thì là làm bộ.

Anh hơi tiếc nuối vì cái hôn đó không lướt qua môi anh.

Chỉ là thời gian sau này còn dài, anh có thể để cô thể hiện tình cảm một cách tự nhiên hơn.

Sau một hồi nói qua nói lại, hai người cuối cùng cũng có mặt tại biệt thự của Dịch thiếu gia.

Xe canh đi qua cổng, người làm và bảo vệ cung kính mà cúi đầu xuống.

Lần đầu tiên Ngọc tiểu thư thấy ngượng ngùng như thế.

Không phải cô chưa từng tới nhà người khác, cũng không phải là lần đầu tiên đi cùng một người đàn ông.

Nhưng lần này cô lại về với danh nghĩa là con dâu nhà họ Dịch.

Giây phút cô kí xuống tờ giấy kết hôn, cô biết khoảng thời gian này cô không thể nói chuyện bình thường với Dịch Thế Dương được nữa.

Xe dừng lại, trước mắt họ là một người quản gia với bộ đồ lịch sự, trông khá lớn tuổi nhưng lại rất hiền hòa.

Ông đưa tay ra mở cửa ghế lái phụ của cô.

“Chào mừng thiếu phu nhân về nhà.”

Quản gia này họ Trương, là người đã làm việc trong nhà họ Dịch được hơn nửa đời người rồi.

Lão Trương giống như một thành viên trong nhà họ Dịch vậy.

Dịch tổng hiển nhiên là đã dặn dò trước người làm trong nhà.

Sau khi tháo dây đai cho cô xong mới dịu dàng nói.

“Đây là bác Trương, nếu em có việc gì thì có thể đi tìm bác ấy.”

“Tôi rất sẵn lòng.”

Ngọc Linh lúng túng xuống xe, sau đó nhìn thấy một hàng nữ giúp việc đang đứng trước cửa.

Bọn họ hơi cúi đầu, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.

“Chào mừng thiếu phu nhân.”

Hiển nhiên là Dịch Thế Dương đã dặn dò họ từ trước.

Mà nếu không dặn thì cũng đã có bác Trương ở nhà. Người hiểu Dịch tổng nhà bọn họ nhất chỉ có thể là bác Trương.

Ông đã theo Dịch Thế Dương từ nhỏ, hiển nhiên cũng đã chứng kiến quá trình trưởng thành và khi thiếu gia nhà họ thích một người con gái.

Ông sẽ không nói Dịch tổng thích vị tiểu thư nhà họ Ngọc từ ngày Ngọc tiểu thư còn nhỏ.

Nếu nói như vậy, mấy vị cưng chiều con gái nhà bên đó không sang đây sống chết với thiếu gia nhà ông mới là chuyện lạ.

Cái ngày Dịch Văn Lâm và Ngọc Linh yêu nhau là quãng thời gian ông cảm thấy áp lực nhất.

Chỉ sợ Dịch tổng nghĩ không thông và cho con trai nuôi nhà mình xuống biển làm mồi cho cá.

May mắn là, cuối cùng Dịch tổng cũng có được tình yêu rồi.

Ngọc Linh được Dịch Thế Dương dắt tay vào nhà.

Cô nhìn quang phòng khách một phòng, căn phòng này lớn đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.

Tuy vậy nhưng nó vẫn toát lên sự sang trọng vốn có.

Đúng lúc này, điện thoại của Dịch Thế Dương lại vang lên.

Là Dịch phu nhân - mẹ của anh gọi điện tới.