Đồng thời trong đêm hôm đó, chuyện Dịch lão gia phạm tội bị công an tới bắt lên đồn lập tức lan ra khắp trong giới hào môn.
Dù Dịch lão gia đã không còn là người cầm quyền nhà họ Dịch bề thế, cũng như bị khinh thường vì nhân phẩm thối nát nhưng dẫu gì ông ta cũng từng là một nhân vật được nhiều người biết tới.
Chuyện ông ta phạm tội khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tin nổi.
Ông ta bị bắt về tội tàng trữ thuốc cấm, không những vậy còn làm lũng đoạn thị trường chứng khoán, thêm vào một tội danh còn khủng khiếp hơn nữa chính là giao cấu với trẻ vị thành niên.
“Ối trời ơi! Thế mà trước đó tôi còn nghĩ rằng lão ta đủ bản lĩnh, đưa Dịch ra lên trung tâm của vòng hào môn chứ?”
“Bản lĩnh gì chứ? Không phải là nhờ cả vào nhà vợ hay sao? Nếu năm đó Hoắc tiểu thư cao quý kia không gả cho lão thì lão ngồi được ở vị trí như ngày hôm nay chắc.”
“Nghĩ cũng kì, lão ta đã nhờ hết vào vợ rồi mà còn dám đi ra ngoài léng phéng. Vẫn là Dịch phu nhân thiện lương, là tôi thì tôi đã sớm chém phăng cái thứ cấy giống của lão rồi đấy.”
“Úi chồi, cô nói chuyện sợ quá.”
Lão già nhà họ Dịch đúng là cái gì cũng dám làm. Đoạn thời gian trước đó Dịch Thế Dương thẳng tay đuổi Dịch Văn Lâm và Dịch Văn Hưng ra ngoài còn bị bọn họ ngầm phê phán khá lâu. Nhưng sau khi thấy được bộ mặt ghê tởm bực này thì ai cũng cho rằng nhất định là Dịch tổng đã nhìn ra bộ mặt thật của lão ta nên mới không ngần ngại tống thẳng lão ra ngoài cho đỡ bẩn nhà bẩn cửa.
Không chỉ có lão, mà thằng con riêng của lão cũng bị người ta phán xét chỉ trỏ. Lên giường với bạn thân của người yêu? Nhân phẩm tồi, lại còn có thêm một lão già như vậy ở bên cạnh tận tình chỉ bảo, nhất định là một người chẳng ra gì.
Mà trong cùng ngày hôm đó, Dịch phu nhân đã mang thêm một vài tin tức đến.
Thằng con trai riêng kia của lão cũng chẳng vừa, cũng học tay cha của lão, giao cấu với trẻ vị thành niên và dùng thuốc cấm. Không những thế trên đường chạy trốn hắn ta còn ăn trộm xe và gây tai nạn nhưng không chịu đầu thú. Mà không chỉ có vậy, hắn còn dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu để kiếm tiền, rửa tiền và làm chuyện xấu kể không xuể.
Quả nhiên con hơn cha là nhà có phúc.
Lão Dịch đã có cho mình một thằng con trai ngoan làm rạng ranh lão.
Chỉ ngần ấy tội danh đều có thể tống Dịch Văn Lâm vào tù hội ngộ cùng với người ba đáng kính.
Trong cùng một hôm, công an đã liên tiếp gửi lệnh truy nã của Dịch Văn Lâm ra ngoài, hòng tóm được người càng nhanh càng tốt.
Vài ngày sau.
Nhận được cuộc điện thoại của ba mẹ, Ngọc Linh đành phải mang chồng yêu về nước ra mắt ba mẹ mình.
Việc hai người kết hôn đã bị lộ rồi, may mà chuyện cô có thai còn chưa lộ ra, thế nên cả hai còn chưa bị ăn mắng nhiều.
Về đến thủ đô, Ngọc Linh hít một hơi thật sâu rồi mới nắm tay Dịch tổng ở bên cạnh.
“Anh đừng lo lắng, ba mẹ sẽ không mắng chúng ta đâu.”
Trong khoảng thời gian này, Ngọc Linh đã bình tĩnh suy nghĩ lại và cảm thấy rằng Dịch Thế Dương đúng là một người đàn ông tốt có thể phó thác cả đời.
Tuy anh lạnh mặt với đời nhưng lại ôn nhu kiên nhẫn với cô. Cô không thể không nói rằng, trong khoảng thời gian trước đó sống với Dịch Thế Dương lòng cô đã rung rinh rồi.
Cô chạy trốn một phần vì cô mang thai chưa thể tiếp nhận, phần nhiều hơn chính là cô sợ cảm giác chìm đắm vào tình yêu và chưa muốn nhìn rõ con tim mình.
Chỉ có điều, bây giờ cô đã hiểu rồi.
Cô cảm thấy, cô yêu người đàn ông ôn nhu săn sóc này mất rồi.
Ba mẹ nhất định đã nhìn ra điểm tốt của anh, nếu không thì khi gọi điện đến họ đã không nói chuyện với giọng điệu bình thản như vậy.
Dịch Thế Dương nắm chắc tay cô, một lát sau mới thở ra.
“Anh không lo... lo lắng, em... em đừng nghĩ linh tinh.”
Ngọc Linh phì cười không vạch trần người đàn ông này, nắm chặt lấy bàn tay còn đang run run của anh. Đúng là đáng yêu quá đi mất.