Chỉ có Dịch phu nhân biết con trai bà không nói đùa.
Từ trước đến nay, Dịch Thế Dương gần như không biết nói đùa là gì. Nếu con trai bà nói như vậy thì tức là thật.
Không biết là con gái xui xẻo nhà ai bị con trai nhà bà lừa về.
Con trai bà năm nay đã ba mươi mốt rồi mà còn chưa chịu lấy vợ, bà đã chuẩn bị tinh thần là con bà phải chịu cô độc cả đời.
Nào ngờ một ngày nó lại biết đường dắt con dâu về, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn nữa.
“Vậy bao giờ hai đứa chịu sinh cháu trai cháu gái cho mẹ?”
Ngọc Linh đang uống nước cũng phải ho sặc sụa vì câu nói của Dịch phu nhân.
“Khụ... khụ...”
“Từ từ thôi.”
Dịch Thế Dương vuốt nhẹ sống lưng cho cô đỡ sặc.
“Không phải mẹ đã có cháu trai rồi sao?”
Dịch Thế Dương tiếp tục để cô ngả vào người mình, giọng anh hài hước.
Dịch phu nhân lập tức sầm mặt khi nhắc đến thằng con trai nuôi của Dịch Thế Dương.
“Con đừng nhắc tới thằng đó trước mặt mẹ. Cái gì mà cho làm con trai nuôi của con, lão cáo già ở nhà muốn gì mẹ không biết sao?”
Lão cáo già trong miệng Dịch phu nhân là chỉ chồng của bà, Dịch Văn Hưng, cũng là ba của Dịch Thế Dương.
Năm xưa Dịch gia không phát triển và lớn mạnh giống như bây giờ, thậm chí còn không được đứng vào hàng ngũ tứ đại gia tộc ở thành phố.
Dịch Văn Hưng lại chẳng có tài kinh doanh, thế mà lúc nào cũng ôm ước vọng nắm giữ nền kinh tế cả thành phố.
Khi ấy ông Dịch và bà yêu nhau, Dịch phu nhân là thiên kim tiểu thư của một gia tộc vô cùng hiển hách.
Bà là người nhà họ Hoắc, tên là Hoắc Hiểu Yên, nhà bọn họ chỉ có một cô con gái nên cưng chiều hết mực.
Thêm vào đó nhà bọn họ đứng sừng sững, là một con rồng lớn khiến bao người e sợ.
Bà có ba người anh trai, một người theo bên chính trị, một người quản lí công ti của gia tộc và một người khác là một lão đại trong giới hắc bang.
Thật ra việc người anh trai thứ ba của bà là bá chủ một phương thế giới ngầm không phải ai cũng biết.
Có điều Dịch Văn Hưng lại biết rất rõ nên bao nhiêu năm qua ông đều không dám làm trái ý bà.
Dịch phu nhân bĩu môi, năm Dịch Thế Dương hai mươi tám tuổi, lão ta mang một thằng con riêng về và muốn thằng đó gọi Dịch Thế Dương là ba nuôi.
Dịch Văn Lâm là con riêng của lão già đó, đừng tưởng bà đây không biết.
Chắc hẳn lão ta sợ sau này Dịch Thế Dương sẽ nghiêng về phía nhà họ Hoắc, công ti của Dịch gia cũng sẽ thành của nhà họ Hoắc nên ông ta mới ra một đòn như thế.
Để Dịch Văn Lâm làm con riêng của con trai bà, ông ta nghĩ rằng Dịch Thế Dương sẽ không kết hôn sinh con nên gia tài sẽ thuộc về Dịch Văn Lâm.
“Nếu năm đó không có ông bà ngoại của con giúp đỡ lão ta thì lão có thể bay nhảy khoe khoang như bây giờ sao?”
Bà biết thằng đó là con riêng nhưng chưa vạch trần vì bà muốn xem lão ta còn có thể làm được gì ra hồn.
Dịch Thế Dương hiển nhiên cũng biết Dịch Văn Lâm là con ngoài giá thú của ba anh.
Và anh cũng như mẹ mình, muốn xem người ba đó có thể làm được cái gì.
Bây giờ mọi thứ của Dịch gia đều đã nằm trong tay anh, lão ta muốn xoay người cũng khó.
“Mẹ nói phải, thế nên mẹ không cần phải bận tâm về lão ta nhiều đâu.”
“Mẹ hiểu, được rồi mẹ cúp máy đây, hai đứa nhớ sớm sinh cháu nội cho mẹ đấy.”
“Được ạ.”