Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Tuyết Hoa Phong Nguyệt - Chương 36: Tam nguyên tam hóa




Bên ngoài trang viện, một bầu sát khí đã xuất hiện, đầu tiên là từ ngọn phướn nhỏ đang được Hứa Vân Anh cầm trên tay cứ luôn phất lên phần phật. Sau đó, do ma lực kỳ quái từ ngọn phướn, bầu sát khí như dấu chân tử thần cứ xiết dần vào Dương Liễu Liễu, đang bị Thẩm Nguyên hợp lực với phụ tử Đàm Tất Khả ba người dồn vào tử địa.



Cạnh đó, là một Gia Cát Hiệp càng lúc càng lâm vào cảnh khó xử khi cứ bị Gia Cát Quân dốc toàn lực giao đấu vì không còn nhận ra huynh đệ. Tương tự dù không phải là khó xử nhưng xem ra một Vũ Văn Bắc Hóa vẫn không ngăn nổi thần lực vượt trội của Nhậm Thiên Hành và còn có Tôn Qúy thi thoảng ra tay hiệp lực.



Sau cùng, nơi xuất phát sát khí dày đặc nhất lại là nơi không có liên quan gì đến trận thư hùng không cân sức kia. Ở đó, một lão văn nhân đang ung dung đưa mắt nhìn từ trận đấu này qua trận đấu khác như một người đang thưởng lãm cảnh mỹ quan bất ngờ có.



Và như muốn chứng minh bản thân đang là người vô tình mục kích, cũng là người biết thưởng thức những điều hay đẹp, lão văn nhân gày gò nọ thỉnh thoảng buột miệng, buông những lời bình phẩm đại loại như :



- Trong nhu có cương, công phu Vô Nguyên kể ra cũng có đôi chút lợi hại. Nhưng sẽ lợi hại hơn nếu gặp người biết vận dụng linh hoạt đạo lý đó.



Lời của lão văn nhân như có ma lực và duy chỉ có một người bị ảnh hưởng. Đó là Nhậm Thiên Hành bỗng gầm lên vang dội :



- Vũ Văn Bắc Hóa! Rồi ngươi cũng phải nhận cùng một kết quả, như lão đạo nhân thúi, thúc thúc ngươi. Xem đây!



Vù...



Vũ Văn Bắc Hóa bật thoát một chiêu thật nhanh :



- Chính ngươi phải chết thì có! Đỡ!



Vù...



Ầm!



Tôn Qúy và Nhậm Thiên Hành lại tiếp tục quần thảo Vũ Văn Bắc Hóa.



Bấy giờ lão nhân đã đưa mắt nhìn vào Dương Liễu Liễu và lại buột miệng :



- Nha đầu quả đã gặp quá nhiều may mắn. Bẩm sinh đã bị chứng Lục Âm tuyệt mạch, không ngờ nhờ đó càng thêm đắc địa, khiến dễ dàng luyện Bách Hoa công phu của lão Đàm, lại được luyện Hàn Băng chưởng của Bắc Băng cung và luyện Phong công của mụ Phong Hỏa Xú Diện. Nếu phải hạ thủ nha đầu thật là uổng phí.



Lời nói ma lực của lão văn nhân vô tình làm cho Thẩm Nguyên phẫn nộ :



- Hãy đỡ Bạch Hoa chỉ pháp!



Viu...



Đàm Tất Khả, Đàm Tất Hạ, Đàm Tất Vũ cùng phẫn nộ :



- Phong công vốn dĩ của Phong Hỏa môn, tiện tỳ ngươi sao dám tùy tiện luyện?



Đỡ!



Ào...



Dương Liễu Liễu dốc toàn lực vào song chưởng :



- Bọn ngươi đều là hạng tà ác, trời nào dung đất nào tha. Được! Ta quyết liều chết cùng với bọn ngươi! Xem chưởng!



Vù...



Ầm! Ầm! Ầm!



Cứ thế, nửa là khích nộ, nửa là điều động trận chiến theo ý muốn, lão văn nhân lại buông lời bình phẩm võ họa Thượng Nguyên :



- Cương nhu tuy có linh hoạt nhưng tiếc rằng vẫn chưa đạt hỏa hầu. Thật phí tài hoa một thời kiệt xuất của Thượng Nguyên Vương Hóa.



Dò xét đã đủ, với chủ trương vừa định đoạt xong, Hồ Thiếu Bạch bất ngờ bật tung người lên cao, lao từ chỗ nấp ra và cố tình dùng khinh thân pháp thượng thừa đảo lượt quanh phạm vi cục trường nơi đang có ba trận chiến nọ.



Vút!



Với chủ đích là khích nộ lão văn nhân, tay chàng lần lượt ném ra những nắm bột trắng, sao cho tất cả hóa thành vân vụ mờ ảo phủ kín mọi người đương diện, chàng vừa vận lực vừa cười thật to :



- Lão quái vật! Lão nghĩ thế nào nếu tham vọng của lão bị Phản Hồn Định Nguyên này phá hủy? Ha... ha...



Đang là một nhân vật bàng quang để thưởng lãm, lão văn nhân vụt biến đổi thành một nhân vật hoàn toàn khác. Thân hình gày gò của lão bỗng bật lao đi với một tiếng quát mà ngỡ tạng người như lão khó có thể bật thoát ra :



- Lại là ngươi, Hồ Thiếu Bạch? Lần này đừng trách ta phải phân thây ngươi thành muôn mảnh.



Vút!



Bóng nhân ảnh của lão vụt mờ đi, làm cho Hồ Thiếu Bạch thấy cũng phải kinh tâm động phách. Vì dù đoán biết thế nào lão cũng có bản lĩnh cao minh, vì có cao minh lão mới đủ sáng suốt để bình phẩm từng loại võ học như vừa rồi, nhưng cao minh đến mức độ này, chỉ chớp mắt đã có phản ứng lợi hại, đó là điều Hồ Thiếu Bạch không hề nghĩ đến.



Khinh thân pháp quá nhanh khiến lão chỉ một sát na sau đó có thừa cơ hội để quật ra một kình uy mãnh.



Vù...



Hai tay đang vướng bận vì phải ném từng nắm Phản Hồn Định Nguyên Tán, chính là dược vật của lão bị chàng vô tình tìm thấy, Hồ Thiếu Bạch hầu như không còn cách nào phát kình chống đỡ.



Cùng tắc biến, Hồ Thiếu Bạch lập tức đảo ngược thân hình lên cao, tiện tay ném luôn lọ đựng Phản Hồn Định Nguyên Tán vào vầng kình mãnh liệt của lão.



Bộp!



Lọ dược vật vỡ tung, giải dược bay tung tóe, và khi gặp phải kình phát tán của lão, tất cả đều hóa thành màn vân vụ mờ ảo như lớp sương mai.



Càng thêm phẫn nộ, lão văn nhân cũng lăng không đảo ngược lên cao, bám đuổi theo Hồ Thiếu Bạch như hình với bóng.



Vút!



Đúng lúc này. Do hít phải Phản Hồn Định Nguyên Tán, tình hình lập tức có những chuyển biến bất ngờ.



Đầu tiên là tiếng kêu đờ đẫn của Nhậm Thiên Hành :



- Ô hay! Cung chủ...



Tôn Qúy thì kêu :



- Sao ta bỗng ở đây?



Kỳ như những thanh âm còn lại đều là những tiếng gầm phẫn nộ :





- Thẩm Nguyên mau đền mạng cho cô cô và nội tổ ta



- Ả họ Hứa kia rồi. Phụ thân! Chúng ta mau giết ả, báo thù cho nội tổ.



- A...! Đàm Tất Hạ! Hỏa nhất là ý trung nhân của ta, sao ngươi cố tình dồn y vào chỗ chết. Hãy xem chưởng của Hứa Vân Anh ta



Vù...



Ào...



Ầm! Ầm!



Mọi diễn biến bất ngờ hỗn loạn và hậu quả tất yếu là một tiếng kêu bi thảm vang lên :



- A...! Mong Cung chủ thứ tội! Thuộc hạ..... Oa!



Ầm!



- Hứa Vân Anh, ngươi dám! A...



- Tiện tỳ phải chết!



Ầm!



Oa!



Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến cơn phẫn nộ của lão văn nhân cũng nhanh chóng dâng lên tột đỉnh. Lão bật thét :



- Súc sinh, xem chiêu!



Vù...




Hồ Thiếu Bạch vì có tâm trạng ngược lại, kết quả đang xảy ra bên dưới làm chàng thêm phấn khích, nên ngọn Lôi Công trủy cũng được chàng vận dụng lên đến tột độ :



- Lão quái vật đừng quá cao ngạo. Xem đây!



Véo...



Bum... bum...



Ầm!



Một kết quả không ngờ bỗng xảy đến với chàng, chấn kình làm cho thân thể chàng chấn động, khiến khinh thân pháp đang thi triển phải gián đoạn. Chàng nặng nề rơi xuống.



Lão văn nhân bật cười ghê rợn khi cũng trầm người xuống, quyết tặng cho chàng một kình tối hậu.



Vút!



Bất ngờ, từ dưới bỗng có người lao vượt lên và lao sượt qua chàng. Người đó chỉ để lại bên tai chàng một tiếng gầm kinh thiên động địa :



- Sao lão dám ám hại muội muội ta? Đỡ!



Vù...



Lão văn nhân lập tức phát kình chống đỡ :



- Thượng Nguyên võ học ư? Ta cũng khá am tường đấy! Xem này!



Vù...



Ầm!



Bỗng có người lao đến giúp Hồ Thiếu Bạch hạ thân an toàn.



Nhận ra đó chính là Tra Khuất, chàng hốt hoảng bảo :



- Đừng chần chờ nữa, hãy mau hiệp lực giết lão. Ngoài việc lão kiêm luyện nhiều tuyệt kỹ, lão còn tự dùng rất nhiều Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương, tuyệt đối không thể xem thường! Đi đi!



Dương Liễu Liễu cũng nghe thấy nên bật quát lớn :



- Hãy mau hiệp lực giết lão quái! Đỡ!



Vù...



Tràng cười lồng lộng của Vũ Văn Bắc Hóa cũng vang lên :



- Lão đã từng bình phẩm võ học của Vô Nguyên. Hãy nếm thử một chưởng Vô Nguyên xem! Ha... ha...



Vù...



Hồ Thiếu Bạch vừa vội lo ổn định chấn kình, vừa đảo mắt nhìn quanh. Và chàng càng thêm phấn khích khi biết Thần Cái và Dư Hoàng cũng kịp thời xuất hiện và đã hạ thủ Tôn Quý. Thần Cái đang ngoác miệng hô hoán :



- Mọi người còn chờ gì nữa? Mau tiến hành như dự định.



Theo tiếng hô hoán của Thần Cái, lần lượt có nhiều nhân vật xuất hiện, và những nhân vật này cũng lần lượt gào lên :



- Cửu Cửu quái thư sinh? Ngươi đã từng xin đầu nhập vào tệ phái. Nhưng do ngươi là kẻ bẩm sinh có tiên thiên bất túc không được tệ phái thu nhận ngươi lấy đó làm hận sao?



- Lão thiên tiên bất túc kia. Sao lão lại miễn cưỡng tự chuốc họa vào thân? Hãy nhìn lại xem, thất đại phái đã được Hồ Thiếu Bạch giải thoát rồi. Lão còn chưa cam tâm nhận bại ư?



Tiên thiên bất túc đây là điểm yếu duy nhất của lão Cửu Cửu quái thư sinh. Và trước kia, khi Cửu Cửu quái thư sinh gây náo loạn cho Cái bang chính phụ thân của Hồ Thiếu Bạch đã dùng điểm yếu này quật ngược lại lão, giúp Cái bang vượt qua kiếp nạn.



Lúc nãy Hồ Thiếu Bạch lùng sục khắp Thần Kiếm trang viện, chàng vô tình phát hiện điều này và đó là thiên bí sự mà phụ thân chàng có lưu rõ trên một mảnh hoa tiên.



Sau đó, nhờ có dịp lùng sục, chàng vô tình phát hiện nơi lão quái giam giữ người.



Đó là thất đại phái, Thần Cái, Dư Hoàng cùng bọn Hứa Vân Thông. Và chính thất đại phái lần lượt thừa nhận điều này: Cửu Cửu quái thư sinh là người có bẩm sinh thiên tiên bất túc, không thể miễn cưỡng luyện võ công.




Nhưng bây giờ, sự thật đã nói lên điều ngược lại, công phu của lão quái đã đạt mức tột đỉnh. Nhưng Hồ Thiếu Bạch tự hiểu vì sao lão quái đạt được điều này, chính là nhờ Cửu Cửu Nguyên Đơn Dương được lão chế luyện.



Những loạt chấn kình vẫn vang dội và rốt cuộc Gia Cát Quân và Tra Khuất cũng phải liên tay xuất thủ hiệp với Gia Cát Hiệp.



Ầm! Ầm!



Bất ngờ Hồ Thiếu Bạch phát hiện lão quái đang nhắm vào Dương Liễu Liễu để phát xạ một chỉ kình Vô Nguyên. Chàng kinh hoàng bật người lao đến :



- Lão quái vật muốn chết?



Véo...



Bum... bum...



Ầm! Ầm!



Nhờ có Hồ Thiếu Bạch kịp giải nguy, Dương Liễu Liễu bình ổn lùi lại.



Nàng vội hét vào tai chàng :



- Cần phải bảo Vô Nguyên, Thượng Nguyên hiệp lại, như Nguyệt Tuyết trước kia.



Chàng bừng tỉnh, lập tức lao đến chỗ Gia Cát Quân vừa bị chấn lùi.



Không cần nghe giải thích lâu, Gia Cát Quân đã nhanh chóng hiểu. Nàng quát :



- Vô Nguyên khởi nguồn! Thượng Nguyên tột đỉnh! Mau!



Như một tia chớp bất ngờ lóe lên giữa bầu trời u ám, Gia Cát Hiệp và Vũ Văn Bắc Hóa nhìn nhau.



Nhận ra ý nghĩ của nhau, cả hai cùng quát :



- Vô Nguyên khởi nguồn...



- Thượng Nguyên tột đỉnh....



Ào... ào...



Một lực xoáy cực mạnh được hợp lực này tạo ra, làm cho lão văn nhân phải khó khăn lắm mới cưỡng lại, không để lực xoáy cuốn đi.



Với hành vi thật bất ngờ, Hồ Thiếu Bạch động thân lao vào vùng xoáy vẫn hiện diện :



- Hỗn Nguyên vận khởi! Đi!



Bóng của chàng lập tức hòa nhập vào vùng xoáy, lao thẳng vào lão quái vật.



Ầm!



Có cảm nhận diễn biến đang thuận lợi, ở bên ngoài Gia Cát Quân lại hô hoán :



- Tam Nguyên hợp một! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!



Thần Cái và mọi người ở bên ngoài cũng bị diễn biến làm cho phấn khích :



- Tam Nguyên Tam Hóa! Hay lắm! Đánh! Đánh!



Gia Cát Hiệp và Vũ Văn Bắc Hóa một lần nữa vận lực làm tăng lực xoáy.



Ào...ào...



Ở giữa vùng xoáy có tiếng Hồ Thiếu Bạch quát lên thật to :



- Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm! Đỡ!




Ầm! Ầm! Ầm!



Như những tiếng sấm động giữa lúc trời giông bão, từ vùng xoáy cũng có những tia sáng chớp lóe lên kinh người. Cuối cùng là một tiếng gào cực kỳ bi thảm vang lên ghê rơn :



- A... a...



Sấm sét dừng, bão tan, lực xoáy từ từ biến mất.



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau :



- Lão đâu rồi?



Thẫn thờ trước oai lực kinh hồn vừa diễn ra, Gia Cát Quân chép miệng than :



- Hỗn Nguyên công phu? Hóa ra lần đó Tuyết Nguyệt nhị hùng cũng đã tự diệt bằng cung cách tương tự.



Thoáng nghe lời lẩm bẩm này, Hồ Thiếu Bạch hoang mang :



- Hỗn Nguyên Lôi Công kiếm lợi hại thế sao? Nếu vậy, từ nay trở đi Hồ Thiếu Bạch này làm gì dám dùng đến?



Bất chợt có người tiến đến vỗ vào vai chàng :



- Hảo huynh đệ! Huynh đệ vẫn phải dùng nếu không muốn sau này hạng ác nhân như lão khi nãy lại xuất hiện.



Hồ Thiếu Bạch ngớ người nhìn nhân vật đó :



- Cung chủ...



Vũ Văn Bắc Hóa xua tay :



- Hãy gọi ta như ta đã bảo



Chàng lúng túng :




- Vũ Văn đại ca! Đệ.... đệ...



Vũ Văn Bắc Hóa mỉm cười :



- Đừng như vậy! Công phu Hỗn Nguyên quả nhiên cái thế! Ta nhận bại mà.



Cũng bất ngờ như vậy, có tiếng gọi chàng :



- Hồ thiếu hiệp! Ta...



Chàng nhìn qua Tra Khuất và cười từ hòa :



- Một lòng trung với chủ nhân, người như tiền bối chỉ có công không có tội.



Từ một góc khuất Tra Ngọc bỗng bước ra :



- Đa tạ Hồ Thiếu Bạch huynh quá khoan dung. Một lễ này tiểu muội xin tạ lỗi thay gia phụ.



Dương Liễu Liễu tiến đến đỡ Tra Ngọc đứng dậy :



- Nói như muội không lẽ Liễu Liễu này cũng phải hành lễ đáp tạ muội đã giúp giải thoát gia phụ sao? Đừng làm Hồ Thiếu Bạch huynh khó xử.



Chàng gật đầu phụ họa :



- Tra cô nương đã chịu nhiều oan khiên, tại hạ nỡ lòng nào ghi nhớ những gì đã qua?



Gia Cát Quân bỗng bước đến :



- Ta mới là người cần được huynh lượng thứ. Chẳng hay huynh có dám nhận Gia Cát Quân này làm nghĩa muội?



Chàng sững sờ Gia Cát Hiệp chậm chân đi đến :



- Hồ Thiếu Bạch! Ta...



Chàng vội ngăn lại :



- Vương gia bất tất phải khách khí! Nói thật, tại hạ ngàn lần không dám cùng vương gia đối đầu.



Gia Cát Hiệp cười gượng :



- Vương gia của ta là giả hiệu. Ta chỉ muốn thành người Trung Nguyên bình thường, được sinh sống tại Trung Nguyên này mà thôi.



Chàng bật cười :



- Nếu Gia Cát huynh có ý đó tại hạ còn gì vui hơn.



Gia Cát Hiệp nghi ngại :



- Nhưng, ta...



Chàng lại ngắt lời :



- Nếu Gia Cát Quân đã là nghĩa muội của Hồ Thiếu Bạch, Gia Cát huynh còn ngại gì không gọi đệ là tam đệ với Vũ Văn huynh là đại ca?



Gia Cát Hiệp đỏ mặt, phải một lúc lâu mới gọi thành tiếng :



- Tam đệ! Một nhị ca như ta, a... a...



Thần Cái ở ngoài cười vang :



- Hay lắm! Một kết cục thật hay. Tam Nguyên Tam Hóa bỗng trở nên người một nhà. Hay thật đấy! Ha... ha...



Thất đại phái không ai bảo ai cùng thở phào nhẹ nhõm, vậy là đại kiếp nạn đã qua.



Mãi đến lúc này mới thấy Hứa Vân Thông, Kha Lạc và Tả Danh rón rén bước lại gần, sau họ là bọn Xuân Mai bốn người.



Hứa Vân Thông ấp úng hỏi Hồ Thiếu Bạch :



- Đừng trách ta chưa nói lời đáp tạ sau khi được giải thoát, gia muội đâu?



Chàng thở dài, nhìn Dương Liễu Liễu. Hiểu ý Dương Liễu Liễu lên tiếng :



- Lệnh muội vẫn bình yên và dường như sắp làm Hồ Thiếu Bạch phu nhân. Sao Hứa huynh không bắt đầu gọi y là muội phu ngay từ bây giờ?



Hứa Vân Thông kinh ngạc :



- Có chuyện đó ư? Không phải Dương cô nương và y bấy lâu nay vẫn như hình với bóng? Y và cô nương không phải sắp là phu thê sao?



Dương Liễu Liễu đỏ bừng khuôn mặt. Đã vậy Gia Cát Quân còn cố tình trêu nàng :



- À...! Hóa ra đây là tam tẩu tẩu? Nghĩa muội Gia Cát Quân vì không biết nên không kịp ra mắt, mong tẩu tẩu lượng thứ cho.



Vút!



Dương Liễu Liễu đột nhiên bỏ chạy làm mọi người ngơ ngẩn.



Bất ngờ có tiếng Thần Cái vang lên :



- Kìa, tiểu tử! Sao ngươi không mau đuổi theo? Nha đầu chạy chỉ là đỡ ngượng thôi! Chậc...



Giật mình, chàng vòng tay thi lễ khắp lượt :



- Tại hạ vội lắm! Mong chư vị lượng thứ!



Đuổi theo chàng là những tràng cười vui nhộn, một cảnh mà đã lâu lắm rồi chưa hề thấy xảy ra...