Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 26: Chương 26




Tuy rằng Thẩm Đạc không dành hết cả tuần nghỉ kết hôn trên giường, nhưng Tiết Diệu Dẫn cũng trải nghiệm đủ thế nào là túng dục quá độ.

Tiết Diệu Dẫn duỗi đôi chân dài thẳng đuột của mình, nhìn những dấu tim tím loang lổ trên ấy, buồn bực, ngay cả eo và ngực còn không nhiều như thế, Thẩm Đạc chấp nhất với chân nhiều đến nhường nào vậy?

“Giữa trưa có một hạng mục không về nhà được, chờ đến buổi chiều về rồi đi dạo phố với em nhé?” Thẩm Đạc từ phòng thay đồ đi ra, thấy Tiết Diệu Dẫn đang ngồi trên giường giơ chân lên, thuận tay đi đến xoa xoa cẳng chân cô.

Hàng lông mày của Tiết Diệu Dẫn run lên, lại thấy anh đã quay về với dáng vẻ áo quần nghiêm chỉnh, tâm tư muốn lột sạch anh chợt rục rịch ngo ngoe.



Có điều, nghĩ đến những ngày ‘không được nhìn thấy ánh mặt trời’ này, vẫn đành cất lại móng vuốt không an phận của mình.

Cũng may không phải mùa hè, Tiết Diệu Dẫn không cần vì cố tình che đậy những dấu vết trên người mà vận kín mít, bên ngoài sườn xám khoác thêm một chiếc áo lam nỉ màu lam đã che đi được những vết không nên hiện.

Tiết Diệu Dẫn đến Linh Thảo Đường ngồi một hồi, lại đi với bà Tư may hai bộ sườn xám, chợt nghĩ, hẳn là Thẩm Đốc quân cũng ra ngoài xã giao rồi, thế là về nhà với bà Tư cùng ăn cơm, đương nhiên sẽ không thiếu những câu chuyện bí mật.

Đến chiều, Tiết Diệu Dẫn còn định dọn dẹp và về phủ, bỗng nhiên lại nảy sinh ý định muốn đến nơi Thẩm Đạc đương ở.

Xe chạy vào đại viện, Tiết Diệu Dẫn vừa lúc gặp phải viên sĩ quan của Thẩm Đạc.



Cô đứng từ xa nhìn những người lính hành quân chỉnh tề ở trước xe, và cả những người trong trang phục vét tây, giày da rất nghiêm trang, bèn hỏi viên sĩ quan: “Thiếu soái đang bận ư?”

Viên sĩ quan vội đáp: “Vừa họp xong, Thiếu soái đang ở lầu 3 ạ.”



Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ nếu vào được thì cũng nên báo một tiếng, phòng trường hợp Thẩm Đạc bận quá thì sẽ không quấy rầy anh.

Thẩm Đạc lại không ngờ Tiết Diệu Dẫn sẽ đến, quẳng tách trà xuống làm nước trong tách đổ ào ra tới gạt tàn, dập đi làn khói lượn lờ trong đấy, lúc đứng dậy còn thuận tay mang gạt tàn đến đặt bên bệ cửa sổ mở thoáng.

“Sao lại đến chỗ anh thế này?” Thẩm Đạc đi đến, thấy Tiết Diệu Dẫn đang duỗi tay ra muốn dựa vào mình, nhưng anh chỉ cầm lấy tay cô chứ không để cô dựa quá sát, “Trên người anh có mùi thuốc.”

Tiết Diệu Dẫn đứng thẳng lên ngã về trước, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của anh như thể đang nói mình không chê mùi, miệng như ngấm mật: “Nhớ anh nên đến thôi.”

Thẩm Đạc lặng lẽ véo véo mặt cô, mỗi lần đối diện với tiểu yêu tinh này thật chẳng có cách nào.



Tiết Diệu Dẫn thấy trên bàn có tập tài liệu đang mở ra, vô cùng hiền huệ đẩy anh ngồi xuống ghế dựa: “Anh bận đi, đừng để ý đến em.”

Thẩm Đạc nhìn cô yên lặng ngồi bên cạnh mình, khi thì nhìn trên giấy, khi lại nhìn chăm chăm vào chữ viết của anh, thôi thì đành cô vậy.

Tiết Diệu Dẫn nhìn chữ ký trên những trang tài liệu ấy, không biết có phải vì mất kiên nhẫn hay chăng mà chữ ký ngày càng nghệch ngoạc, nếu không vì có tài phân biệt thì đúng thật là chẳng thể nhìn ra tên của anh.



Tiết Diệu Dẫn không nhịn được nói: “Chữ ký của anh hệt như mấy người bác sĩ bọn em vậy, trừ mình ra thì chẳng ai đọc được.”

“Tiết kiệm thời gian.” Thẩm Đạc phân phó cấp dưới in thêm vài bản sao, rồi lấy một xấp tài liệu khác bắt đầu viết.


Tài liệu có lúc sẽ là phát lệnh chung ra ngoài, vậy nên gọn gàng và dứt khoát hơn rất nhiều.





Tốc độ viết của Thẩm Đạc cực kỳ nhanh, nét nào cũng gọn gàng, sạch sẽ hệt như phong cách riêng của anh vậy.

Tiết Diệu Dẫn nhìn ngòi bút của anh một hồi, lại bắt đầu quan sát chung quanh.



Thấy bên cạnh tài liệu có vài viên kẹo đè lên, cầm đến, “Sao Thiếu soái cũng bắt đầu thích ăn kẹo rồi thế?”

Thẩm Đạc nhìn thoáng qua, nói: “Có cấp dưới kết hôn, đến tặng kẹo mừng.”

Tiết Diệu Dẫn hiểu ra, gật đầu, lột lớp giấy gói kẹo ra cho vào trong miệng: “Vị nho, em thích quýt hơn cơ.”

Thẩm Đạc đang định nói lát nữa về nhà tiện đường sẽ mua cho cô, nào đâu lại thấy cô đột nhiên nghiêng người đến đây, đỡ bả vai anh rồi kề miệng vào miệng đút viên kẹo ấy sang cho anh.

“Không ăn đâu.” Tiết Diệu Dẫn đứng dậy liếm liếm môi, nói như thể là chuyện thường tình.

Thẩm Đạc nhai vài cái đã nuốt viên kẹo xuống, thấy cô lại lột một viên khác, đành dồn hết những lớp giấy gói kẹo rơi rụng trên bàn mình lại.




Anh vốn muốn lột viên kẹo vị quýt ra cho cô, lúc nhìn lớp bọc kẹo màu cam hình trái cây nọ, ma xui quỷ khiến lại cho vào trong miệng mình.

Tiết Diệu Dẫn vừa ngẩng đầu đã thấy, gần như là nhào tới ngay lúc ấy, đoạn vòng tay ra sau gáy anh, niết mặt anh ra chiều muốn tranh giành: “Của em!”

Khóe mắt Thẩm Đạc lấp lánh ý cười, cắn ngay răng không nuốt xuống, chạm vào môi cô.



Tiết Diệu Dẫn nhanh chóng dán miệng lên nhưng không hôn anh, mà cắn phải viên kẹo, dùng cánh môi mút vào rồi chầm chậm liếm láp.

Đầu lưỡi tinh xảo thỉnh thoảng tựa như lơ đãng cọ qua môi Thẩm Đạc, đôi mắt anh tối sầm lại, bàn tay đặt nơi eo Tiết Diệu Dẫn siết chặt lại.

Không biết viên kẹo ấy tan trong miệng của ai, Tiết Diệu Dẫn cắn mảnh kẹo nho nhỏ còn lại, nhìn xấp tài liệu đang mở ra trước mắt, ngồi trên đùi Thẩm Đạc không có thành ý tỉnh táo hỏi: “Có phải em đã làm chậm trễ bí mật quân sự không?”

Thẩm Đạc buồn cười cong môi, nhưng không vì thế mà đẩy Tiết Diệu Dẫn ra, còn mang theo vẻ ‘quân vương không thiết tha triều chính’ của một vị hôn quân, “Trễ chút cũng không sao.”

Tiết Diệu Dẫn nhíu mày, cầm một viên kẹo đặt bên môi.

Thẩm Đạc há miệng định nhận nhưng không cẩn thận ngậm hụt, viên kẹo trong suốt rơi xuống lăn vào khe rãnh của sườn xám.

Tiết Diệu Dẫn vội nắm cổ áo rung rung theo phản xạ, viên kẹo theo khe trượt xuống, Tiết Diệu Dẫn không có cách nào, chỉ đành đứng dậy để nó rơi xuống đất.


Chỉ là chiếc sườn xám hôm nay cô mặc rất ôm thân, viên kẹo dừng nơi vòng ngực rồi làm tổ, không dịch không chuyển.

Tiết Diệu Dẫn không khỏi lúng túng, phân cảnh quyến rũ không thành và kết thúc trong bối rối.

Tiết Diệu Dẫn phải đi ra chỗ khác để xem bên trong, nhưng Thẩm Đạc lại kéo cô về lại, đặt cô ngồi lên bàn làm việc đối diện với anh.

Cái bàn cao hơn hẳn một đoạn nâng Tiết Diệu Dẫn lên hình thành tư thế từ trên cao nhìn xuống, đầu gối khó khăn chạm phải ngực Thẩm Đạc.



Cô không tự chủ dùng tay đè lại vạt áo của sườn xám, khép chân vào vì sợ lộ hàng.


Thẩm Đạc vỗ về những nút thắt trang trí hai bên khe đùi của sườn xám, len một ngón tay vào trong rồi nói với chiều nghiêm túc: “Anh tìm giúp em.”

Nếu chịu bỏ qua hai bàn tay lân la trên đùi thì Tiết Diệu Dẫn sẽ tin lời anh nói lắm, có điều bàn tay ấy đã có xu hướng mập mờ.



“Vậy Thiếu soái cũng đâu thể sờ bậy.” Tiết Diệu Dẫn nói xong, cầm hai tay Thẩm Đạc đặt lên lưng mình.

Thẩm Đạc cảm thụ cảm xúc thoải mái trên đường cong lả lướt, ngón cái chạm phải viên kẹo đang nhô lên, chợt nấn ná nơi nút thắt ở sườn eo cô, “Chặt quá, tay không vào được.”

Trên đời này, chắc chỉ có mỗi Thẩm Đạc mới khiến cho biểu cảm ‘ra vẻ đạo mạo’ được thoát tục như thế, trong lòng Tiết Diệu Dẫn vui vẻ, thế là ra sức cùng anh đánh Thái Cực: “Bảo tìm đường mà, mục đích của Thiếu soái không thuần khiết à nha.”

Trên gương mặt của Thẩm Đạc không nhìn ra được nét bông đùa nào, trái lại còn dạy dỗ: “Không vào được thì tìm thế nào.”

Tiết Diệu Dẫn còn chưa kịp nói câu đùa thứ hai, đã thấy tay anh trượt vào trong.



Cô cảm nhận được xương sườn ngứa ngáy, không nhịn được cười thành tiếng, vội vã đè lại bàn tay đang có xu hứng đi vào sâu hơn.

Ngón tay của Thẩm Đạc như được bôi trơn, lang thang khắp chốn vẫn chẳng thể bắt được tay anh.

Tiết Diệu Dẫn vừa cười ha ha vừa trốn tránh, viên kẹo trong sườn xám rơi lạch cạch xuống sàn nhà, ngặt nỗi lúc này không ai bận tâm đến nó nửa.

Hai người dính nhau như keo, trong giây khắc ấy như củi bốc cháy, chỉ là lúc vừa châm lửa thì đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, âm thanh của viên sĩ quan truyền đến: “Thiếu soái, người bên Tân Châu đã đến, đang ở phòng họp ạ.”

Sự việc xảy ra bất thình lình tựa như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Thẩm Đạc, chẳng thể nào dập tắt được dục vọng của anh ngay được.

Tiết Diệu Dẫn che lại bộ ngực đã sắp trần trụi ra, ngồi thẳng dậy chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Đạc, lặng lẽ như lời khuyên nhủ anh.

Thẩm Đạc bắt lấy bàn tay nho nhỏ mềm mại lành lạnh ấy, trong lòng lên kế hoạch thật chuẩn nhưng vẫn không đành lòng buông ra, mở miệng nói: “Mười phút thôi.”

Tiết Diệu Dẫn không biết ba chữ này là nói với cô hay với viên sĩ quan bên ngoài cửa kia, nhưng theo tiếng bước chân đi xa, cô cũng ngay lập tức bị Thẩm Đạc đẩy ngã xuống chiếc bàn làm việc rất lớn này, nửa người dưới bị lột sạch sành sanh.