Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 46: Chương 46




Mấy ngày liền đường đi không ai ghé thăm, chặt chẽ và ẩn chứa mẫn cảm dị thường.

Đốt ngón tay thô ráp của Thẩm Đạc cọ vào vách tường mềm mại bên trong, khiến Tiết Diệu Dẫn run cầm cập.

Tiết Diệu Dẫn không nhịn được co quắp cả người, trong chớp mắt nằm dính trên đùi Thẩm Đạc, có xúc động muốn chạy trốn, chỉ là cơ thể bị quay cuồng trong cơn xao động làm cô từ bỏ ý định này, nhất thời mâu thuẫn không ngơi.

Ngực Thẩm Đạc phập phồng, trên mặt cũng ẩn chứa sự mất kiên nhẫn, ngón tay tấn công mãnh liệt có trật tự như lúc hành quân đánh giặc, liên tục ra vào con đường bên trong của Tiết Diệu Dẫn, phảng phất như đang làm chuyện gì đấy rất quan trọng.

Trái lại, Tiết Diệu Dẫn bị chọc ghẹo cho xuân tình đến liên tục, thân hình tuyết trắng không kiên nhẫn được mà vặn vẹo, không bao lâu sau đã lên cõi tiên trong tay Thẩm Đạc.

“Ưm….” Sự run rẩy quen thuộc trong cơ thể chưa vơi đi, Tiết Diệu Dẫn thuận thế thả lỏng người, nằm liệt trên đùi Thẩm Đạc, tư thế lười biếng hệt như chú mèo đã thỏa mãn.

Cũng may Tiết Diệu Dẫn vẫn còn nhớ đến lương tâm là gì, ngồi dậy muốn săn sóc cho Thẩm Đạc, song lại bị anh chặn ngang ôm lấy đặt lên giường.

Tiết Diệu Dẫn hơi quay cuồng, sương mù che đi hai mắt, chầm chậm liếc nhìn Thẩm Đạc, đa tình mà động lòng người.

Cô thấy Thẩm Đạc quay người muốn đi, mềm giọng hỏi: “Không cần em giúp ư?”

Có câu ‘có qua có lại’, cô cũng không phải kiểu người sảng khoái xong thì không màng đàn ông sống chết, huống hồ chi người đàn ông này lại còn săn sóc nữa, cô cũng phải hồi đáp mới là đạo.

Nào ngờ Thẩm Đạc thở nhẹ ra, duỗi tay xoa khẽ nửa cái mông không bị thương của cô một chập, mới quay người đi vào phòng tắm.

Tiết Diệu Dẫn nghe tiếng nước rào rạt bên trong, nằm trên chăn huơ huơ chân, cười khẽ.

Thẩm Đạc tắm nước lạnh trong phòng tắm nửa ngày trời mới khiến dục vọng mềm đi, chỉ là tình huống thế này có một ắt có hai, đã thế cả hai còn thèm khát thân thể đối phương, linh hồn và thể xác phù hợp thế này chỉ cần chạm vào là châm lửa, cuộc sống chỉ nhìn mà không ăn quả thật quá đỗi giày vò.

Mà Tiết Diệu Dẫn ngày ngày cứ canh cánh chuyện mông mình có để lại sẹo hay không, chờ vết thương đóng vảy thì tận lực chăm sóc cho nó, mỗi ngày đều bôi thuốc cốt để dưỡng cho cái mông được bóng loáng nhẵn mịn hơn cả khuôn mặt.



Tay Tiết Diệu Dẫn không thể với tới, nên sự hưởng thụ đi kèm tra tấn này đương nhiên sẽ do Thẩm Đạc đảm nhiệm

Vốn vết thương này đã không để lại sẹo, cộng thêm việc chăm sóc kỹ lưỡng nên sau khi vết thương lành lại, chỉ có một vệt nông không nhìn kỹ thì không thấy được.

Thẩm Đạc dậm thuốc mỡ xoa lên cánh mông mềm mại co dãn, cảm nhận cảm xúc tinh tế như mọc rễ và nảy mầm, nhỏ bé từ đầu ngón tay chui vào tận trong tim, khiến lòng anh xôn xao không thôi.

Yết hầu Thẩm Đạc không khỏi lăn lộn, từ hai ngón biến thành toàn bộ bàn tay xoa xoa.

“Tốt lắm rồi.” Thẩm Đạc nhìn bờ mông phiếm đỏ sau một hồi được anh xoa, đáy mắt lập lòe khát vọng.



Tiết Diệu Dẫn nằm trên gối còn đang mài móng tay, không hề để ý đến ánh mắt của Thẩm Đạc, mắt không động tim không run, cũng không để ý đến vụ nọ, sờ mông mình lẩm bẩm: “Vẫn còn đang dùng thuốc, dù sao thì nhiều cũng đỡ hơn ít, không lại lãng phí.”

Thẩm Đạc biết cô là người yêu cái đẹp, không chấp nhận tì vết nhỏ, tuy trong mắt anh tì vết ấy không đáng một cắt.



Song vết sẹo cũng chẳng nằm trên người mình, người ta để ý thì về tình vẫn có thể hiểu được.

Thẩm Đạc nhìn bờ mông đầy đặn trước mắt, duỗi tay ra rồi rụt về lại, đáy lòng chợt uất ức khó hiểu.

Vì để hấp thụ cho tốt nhất số thuốc đã bôi, buổi tối Tiết Diệu Dẫn chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ rộng thênh, nửa đêm Thẩm Đạc thường xuyên duỗi tay ra sờ bờ mông bóng loáng của cô, trong nháy mắt chợt bị dục vọng đốt người làm anh triền miên cả đêm thức trắng.

Thẩm Thiếu soái anh minh thần võ chỉ đành đi sớm về trễ, nếu không vùi đầu vào công việc thì cũng ngâm mình trong quân đội, luyện cho một đám lính kêu mèo kêu chó.


Chỉ là dù có mệt nhọc nhưng dục vọng từ sâu bên trong thân thể vẫn không thể tiêu tan hoàn toàn.





Thẩm Đạc âm thầm tính hết số nợ này cho Tiết Diệu Dẫn, chọn ngày lành làm luôn cả thảy.

Vì chăm cho tốt cái mông của mình, Tiết Diệu Dẫn còn không đến cả Linh Thảo Đường.



Đầu tháng bảy, dù có ngồi vẫn phải kê hai lớp đệm bằng bông, Tiết Chính Dương thấy mà nhăn mày: “Em không sợ mọc rôm à, mông chứ có phải đậu hủ đâu, quý giá thế cơ á.”

“Cái đinh cũng có đâm vào mông anh đâu, mỗi lần ngồi thẳng xuống là em cứ đau đau đây này.” Tiết Diệu Dẫn nói xong còn vặn vẹo người, hãy còn sợ hãi với chuyện lần trước.

Đừng nói bản thân Tiết Diệu Dẫn, ngay cả Tiết Chính Dương nhớ lại cũng phải nhe răng trợn mắt nữa là, nên thôi không nói nữa.

“Trước đó không phải Thiếu soái siêng về lắm sao, dạo này hiếm thấy thế.”

Tiết Diệu Dẫn vẫn không nhận ra tình hình ‘nước sôi lửa bỏng’ của Thẩm Đạc, một mặt buồn bực: “Đừng nói là anh, em đây chỉ đến khi mặt trời mọc và mặt trời lặn mới thấy được anh ấy, anh, anh nói xem có phải là có chó nào khác bên ngoài không?”

Tiết Chính Dương suýt chút nữa đã bị sặc trà qua lỗ mũi, không biết nên nói gì với cách ví von này của cô.


Hắn không biết hai người đang như thế nào, trong ấn tượng thì vẫn chỉ mới dừng lại ở chuyện quá khứ Tiết Diệu Dẫn vì trốn cuộc hôn nhân này mà chạy ra nước ngoài, sau khi về cũng không mấy tích cực với hôn sự, chỉ là giữa chừng không biết có chuyện gì mà thả lỏng hơn.



Dưới cái nhìn của người ngoài, hai người cũng không tệ lắm, chỉ là thỉnh thoảng Tiết Chính Dương vẫn tò mò không khỏi quan tâm xem thật sự cả hai có sống hạnh phúc hay chăng.

“Nói thật xem, em và Thiếu soái hiện tại thế nào?” Tiết Chính Dương khẽ cúi người về trước, ra vẻ rất cẩn thận tìm hiểu.

Tiết Diệu Dẫn đang suy tư mấy ngày nay Thẩm Đạc lén lút làm gì, nghe hỏi thế thì không khỏi kỳ quái quay sang nhìn anh trai mình, “Thế nào là thế nào, không phải là rất tốt à?”



“Chậc, nói thật với anh đi!”

Tiết Diệu Dẫn biết hắn lại nghĩ sai lời mình nói rồi, bèn xua tay, “Thật sự không có chuyện gì sất, tính Thẩm Đạc đâu phải anh không biết, nếu một ngày nào đó có tin đồn bao tình nhân bên ngoài mới là chuyện lạ ấy chứ.”

Tiết Chính Dương ngẫm lại cái gương mặt nghìn năm không đổi của Thẩm Đạc, sâu xa gật đầu đồng ý.

Thẩm Đạc là con trai độc nhất của gia tộc họ Thẩm, hào quang trên người đủ để hấp dẫn sự ưu ái của biết bao phụ nữ, nhưng khí chất từ chối người ta tiếp cận kia đủ để mọi người nhìn vào là phát sợ, né xa ba bước còn chẳng kịp, nào dám mơ ước.

Tiết Chính Dương nghĩ ngợi, lại thay đổi góc độ, “Vậy không phải là em chọc trúng ai đấy chứ?”

Tuy rằng không muốn khen đứa em gái mình hòng nó hất đuôi lên tận trời, nhưng Tiết Chính Dương vẫn biết kẻ theo đuổi Tiết Diệu Dẫn không hề ít, hơn một năm ròng cô xuất ngoại hắn đã luôn lo lắng sẽ bị mấy thằng mắt xanh tóc vàng ngoài kia lừa cô đi mất.

Tiết Diệu Dẫn trước nay luôn mặc ai trông cô mòn con mắt, dẫu đứt ruột đứt gan thì trong mắt cô cũng chỉ là mây bay.



Mà đã là mây bay thì cô còn lười nhìn dù chỉ thêm một lần ấy chứ.

Tiết Diệu Dẫn nghe hắn hỏi thế, cũng thấy kỳ quái.



Mỗi ngày, trừ công việc phải tiếp xúc với người khác phái ra thì còn hiếm khi liên lạc lại với bạn học cũ, kiếm đâu ra cơ hội chọc cho Thẩm Đạc sinh ghen tức được.

“Em càng không thể, anh nghĩ đi đâu vậy.”


“Thế thì có khi bận thật đấy, dù sao Thẩm Đốc quân không ở đâu, cậu ấy bận trăm công ngàn việc âu cũng dễ hiểu.” Tiết Chính Dương nghe ra hai người không có vấn đề gì nên không bận tâm đến chuyện này nữa, lại chuyển sang đề tài khác, “Mà nhắc mới nhớ, các em kết hôn đã hơn một năm có lẻ rồi đấy, định khi nào thì tặng cho anh một đứa cháu trai cháu gái đây hả?”

“Chờ Bình Châu ổn định lại đã, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Tiết Chính Dương nghĩ về tình hình hiện tại của Bình Châu, suy tính về chuyện trong vòng một năm tới nữa, quả nhiên không nói thêm gì.



Tiết Diệu Dẫn chợt nhận ra chút gì trong lời nói của Tiết Chính Dương, sửa sang lại quần áo trên người, bỗng nhiên quay sang giục hắn: “Anh, anh cũng nên về rồi nhỉ?”

Tiết Chính Dương bưng tách trà lên, nghe thế thì nheo mắt, “Sao, không muốn gặp anh?”

“Không phải mặt trời xuống núi rồi đấy ư, sợ trời tối anh khó đi đường thôi.

“Là xe đi, không phải anh.”

Tiết Diệu Dẫn chậc một tiếng, ánh mắt mang hàm ý sâu xa mà hắn không thấy được, “Chị dâu em sẽ lo lắng lắm đó, anh mau về sớm đi, ngày khác lại đến.”

Tiết Chính Dương tức giận, “Không đến nữa!”

Tiết Diệu Dẫn làm như không nghe thấy, cười hì hì đẩy hắn ra cửa, huơ khăn tay nhỏ chờ xe hắn rời khỏi tầm mắt mới quay lại, chui vào phòng ngủ rồi không thấy ra nữa.

Lúc Thẩm Đạc về, chỉ nghe thím Lưu nói Tiết Diệu Dẫn còn chưa ăn cơm, nghĩ rằng chắc cô khó chịu đâu đó chăng, đi vội lên lầu.

Trong phòng ngủ có chút tối, chỉ có phòng tắm là mở đèn.

Thẩm Đạc đi đến nơi có ánh sáng nhè nhẹ kia, đẩy cánh cửa khép hờ ra, thấy Tiết Diệu Dẫn dùng một chân chạm lên chân còn lại, đang cuốn chiếc vớ trong suốt xống.

Đôi chân dài thẳng tắp khẽ cong lại, làm cho chiếc sườn xám căng lên mấy phần, che đi bắp đùi trắng nõn có chút ửng đỏ, quyến rũ đến nỗi làm cho đối phương không thể không dời mắt vào bên trong được.

Những lời Thẩm Đạc vốn định nói, ngay lúc này, não như bị sét đánh trúng, đốt cho đỏ mắt lên.

Tiết Diệu Dẫn biết là anh nên cũng không buồn ngẩng đầu, nói: “Em những tưởng phải trễ thêm chút nữa anh mới về đấy, em đi gọi thím Lưu dọn cơm lên đây.”

Cũng chẳng rõ Thẩm Đạc có nghe được hay không, ánh mắt hãy còn nhìn chăm chăm vào chân cô, nhìn thấy chiếc sườn xám xẻ tà, lộ ra một đoạn đùi trắng như tuyết, mặt không cảm xúc đóng cửa lại.

Nhịn mấy ngày liền, hôm nay anh đã hết nhịn nổi.