Tuyệt Luyến - Chức Vân

Tuyệt Luyến - Chức Vân - Quyển 2 Chương 5




“Ân… Ah…” ngâm mình trong bồn nước nóng, Hướng Hiểu Đông không tự chủ được mà vặn vẹo thân thể, tìm kiếm kết hợp càng chặt chẽ hơn.

Hà Húc Đông một tay ôm chặt lưng ái nhân, đón ý hùa theo, tại trong người cậu càng thêm co rúm. Đầu lưỡi nóng ướt liếm láp vành tai mẫn cảm, rồi một đường trượt xuống, không ngừng cắt mút tấm lưng trần bóng loáng, lưu lại một khối lại một khối hôn ngân xanh tím. Tay kia càng không buông lỏng dục vọng đã cương cứng của Hướng Hiểu Đông, tạo ra từng đợt rên rỉ ngọt ngào như điềm mật.

Nước ấm cùng kích tình khô nóng, làm cho da thịt toàn thân Hướng Hiểu Đông nổi lên một màu hồng phấn tuyệt đẹp.

“Ah…Ah…Húc Đông … Húc.. Ah…”

“Ah!” Sau một hồi co rút, Hướng Hiểu Đông giải phóng trong bàn tay nóng ướt của tình nhân, chỗ tư mật theo đó mà gắt gao siết chặt, Hà Húc Đông rất nhanh cũng suất ra trong người cậu.

Hai người thở dốc nương theo tiếng nước quanh quẩn trong nhà tắm. Hướng Hiểu Đông nhắm mắt lại, lười biếng cùng choáng váng ghé lên thành bồn tắm, cảm giác được bàn tay người yêu đang lưu luyến vuốt ve trên sống lưng mình, còn hay bất chợt in lên cổ cậu thêm vài dấu hôn.

Nếu là bình thường, cậu sẽ ngăn lại Húc Đông lưu lại dấu vết trên cổ mình, dù sao Hướng Hiểu Đông cũng không hy vọng có người trông thấy những dấu vết đó, sợ lại nhận được những lời chỉ trích.

Nhưng hôm nay… Cậu cái gì cũng không cố kỵ, thôi thì cứ để bản thân thỏa thích phóng túng một phen.

Cho nên khi vừa về tới nhà, cậu liền không cự tuyệt làm tình với Hà Húc Đông. Tại trên giường cuồng nhiệt hoan ái, sau khi nghỉ ngơi, đến phòng tắm chà rửa lại một lần nữa dục hỏa bùng cháy, tùy ý hắn tham tiến vào thân thể mình.

Vành tóc mai chạm khẽ, hai đôi môi lại một lần nữa kề nhau, thân thể áp sát, môi áp lên môi. Một hồi môi lưỡi dây dưa, Hướng Hiểu Đông chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập trùng trùng điệp điệp bên tai.

“Ân..ah!” Đột nhiên thân thể bị nhấc lên rồi ấn xuống. Dục vọng còn chưa hoàn toàn biến mất của Hà Húc Đông một lần liền tiến vào nơi sâu nhất, tựa hồ như theo môi hôn nồng nhiệt kia lại bắt đầu … rục rịch.

Hai người lại một lần nữa kết hợp, lưng người này dán chặt vào lồng ngực người kia, hai trái tim như hòa vào nhau, chỉ còn một nhịp đập duy nhất.

“Ah ah…” Da thịt ẩm ướt đong đưa cọ sát, trán Hướng Hiểu Đông không ngừng đổ mồ hôi, cơ thể lại lần nữa dâng lên khoái cảm mãnh liệt, khóe môi tràn ra từng trận trừng trận thở dốc rên rỉ.

Ngoại trừ lúc tình nhân luận động có chút đau đớn, trong đầu Hướng Hiểu Đông đã hoàn toàn trống rỗng, tất cả chỉ còn lại những khao khát được thỏa mãn đến điên cuồng.

Càng kịch liệt càng tốt… kịch liệt đến… có thể làm cho cậu quên đi hết thảy nhừng lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của cha ngày hôm nay. Một lần lại một lần, để cho mình chìm đắm trong kích tình, không còn suy nghĩ miên man được nữa… Thầm nghĩ cũng không thể.

Lại một lần nữa đạt tới cao trào, Hà Húc Đông chậm rãi đem phân thân rút ra, bắt đầu giúp Hướng Hiểu Đông tẩy trừ cơ thể.

“A..Ân.. Đau ah..” Khi ngón tay nhẹ nhàng tham tiến nơi tư mật vì vài lần hoan ái mà đã có chút tê liệt đau đớn, Hướng Hiểu Đông không khỏi rung động mà phát ra rên rỉ.

“Rất đau sao?”

Thanh âm trầm thấp của Hà Húc Đông truyền vào trong tai, giống như ảo giác có chút ôn nhu. Hướng Hiểu Đông im lặng đem thân thể ẩm ướt tiến sát vào lồng ngực hắn như cũ, hai tay chăm chú vòng qua cổ, để cho hai lồng ngực lại kề sát vào nhau, cho hai trái tim lại hòa thành một nhịp.

Thân thể ẩm ướt này, khuôn mặt ẩm ướt này, vùi vào cần cổ cũng ẩm ướt này, thậm chí hơi thở cũng ẩm ướt này chính là đều dễ dàng che dấu đi nước mắt của Hướng Hiểu Đông.

“Sẵn lòng nói chuyện rồi sao?” Một tay đem đầu Hướng Hiểu Đông áp chặt lên vai, Hà Húc Đông cứ như vậy ghé vào tai cậu hỏi.

Qua một hồi lâu, Hướng Hiểu Đông mới im lặng gật đầu. Hà Húc Đông ôm lấy lưng cậu đứng lên, tay kia duỗi ra kéo lấy khăn tắm đưa Hướng Hiểu Đông quấn vào.

“Đi ra ngoài đi!”

Thả người lên chiếc giường lớn, chăn gối mềm mại kề sát da thịt trần trụi, Hướng Hiểu Đông không khỏi toát lên chút mệt mỏi nhàn nhạt.

Nhưng là… Hướng Hiểu Đông nghiêng người nhìn ái nhân mới tiến vào trong chăn, đang còn chần chờ thì một đôi tay đã duỗi ra, đem cậu ôm lại gần.

“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng gọi, dúi đầu vào vai người kia: “Vì sao… Anh lại biết tôi đang ở chỗ đó?” Tuy đã biết đáp án chỉ có một, nhưng cậu vẫn có cảm giác, Húc Đông chắc có lẽ sẽ không làm loại việc này mới đúng…

“Tôi chính là đi theo em đó.” Vuốt ve những sợi tóc đen của tình nhân đang xõa trên tay, Hà Húc Đông nhàn nhạt nói.

Hướng Hiểu Đông kinh ngạc ngẩng đầu, kéo ra chút khoảng cách, nhìn biểu tình rất nghiêm túc của Hà Húc Đông. Hắn thực sự theo dõi cậu!? Cậu còn tưởng với cá tình của mình, đánh chết Hà Húc Đông cũng không làm mấy việc như vậy a!.

“Em cho rằng tôi sẽ không làm ra những loại chuyện này?” Một tay chống đầu, tay kia gác lên eo Hướng Hiểu Đông, Hà Húc Đông lười biếng hỏi.

Hướng Hiểu Đông gật gật đầu, lại lần nữa lăn sát vào cơ thể trần trụi ấm áp của đối phương, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập luôn kiến bản thân thực yên tâm kia.

“Trên một phương diện nào đó, tôi có thể sẽ rất kiên nhẫn đợi. Nhưng là những việc liên quan đến em, tôi không cách nào làm như không biết mà chờ đợi, Hiểu Đông.” Đem cằm tựa ở đỉnh đầu Hướng Hiểu Đông, hình thành một loại tư thế bao bọc: “Em lại không chịu nói, tôi đành phải tự nghĩ biện pháp.”

“…Thực xin lỗi.” Hướng Hiểu Đông nằm trong lồng ngực hắn thấp giọng lẩm bẩm, hai tay thêm ôm chặt eo Hà Húc Đông: “Tôi chỉ là không muốn…”

“Tôi không muốn nghe lý do của em.” Bị Hà Húc Đông đạm mạc đánh gãy lời nói, làm cho Hướng Hiểu Đông có chút chấn động.

“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông không khỏi khép mi, cảm thấy nhiệt khí lại dâng lên trong hốc mắt.

Im lặng thật lâu.

“… Tôi không có ý này.” Thở dài một tiếng, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên đôi vai đang run run: “Có thể nghe tôi nói sao?”

Hướng Hiểu Đông giương mắt, yên lặng di động thân mình, thẳng cho đến khi khoảng cách tầm mắt hai người kéo lại thật gần.

“…Nhắm mắt lại.” Im lặng nhìn nhau một lát, Hà Húc Đông chợt nhu hòa nói.

Tầm mắt Hướng Hiểu Đông lập tức bị một bàn tay phủ lên, che khuất ánh mắt chăm chú của cậu.

“Húc Đông?” Hướng Hiểu Đông vô thức kéo ra.

“Em cứ nhìn như vậy, tôi không có cách nào mở miệng.” Hà Húc Đông ngăn Hướng Hiểu Đông lại, dùng tay kia kéo lấy tay cậu, bắt nó đan xen, quấn chặt lấy những ngón tay đang phủ trên đôi mắt kia.

Ngẩn người một chút, Hướng Hiểu Đông lẳng lặng nhắm mắt.

Hà Húc Đông có chút an tĩnh, tự hồ suy nghĩ xem như thế nào mở miệng. “Tôi… rất yêu một người.” Hắn nhẹ giọng nói, cảm thấy cơ thể dưới tay có điểm chấn động: “Niên kỷ của người đó so với tôi thì nhỏ hơn, dáng người so với tôi cũng nhỏ hơn nhiều. Nhưng là, người đó có ý chí vô cùng to lớn, có thể chịu được tôi tùy hứng ích kỷ. Trong quá khứ, tôi đến cùng cũng không thể hiểu tại sao người đó có thể đối với mình như vậy. Cho đến tận khi thẳng thắn mở lòng thừa nhận mình đã yêu, tôi bắt đầu muốn vì cậu ấy mà làm chút việc, bất luận việc gì cũng có thể làm vì cậu ấy, tôi mới biết được, nguyên lại yêu một người tâm tình…”

Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ẩm ướt làm cho Hà Húc Đông thoáng ngừng lại, chậm rãi mở tay, đổi thành ôm chặt mới tiếp tục nói.

“Nhưng là, người tôi yêu lại có thói quen tự mình gánh lấy phiền não, mặc kệ có cái gì buồn phiền cũng không chịu nói với tôi, tình nguyện chính mình khổ não giải quyết. Tôi không biết rõ cách để yêu một người, cũng không giỏi tỉ mỉ nắm bắt tâm tư người khác. Tôi chỉ nghĩ rằng vì sao cậu ấy không chịu nói với mình ah? Chẳng lẽ còn chưa đủ tín nhiệm tôi? Kết quả càng nghĩ càng bực bội, ngược lại làm không khí giữa chúng tôi thêm căng thẳng. Tuần trước… tôi không cố ý làm em khổ sở, chính là không tự khống chế được bực bội của bản thân.”

Hắn dừng lại, lau nước mắt vương trên mi Hướng Hiểu Đông, nhu hòa nói.

“… Em biết không? Mỗi lần em cùng em gái ra ngoài ăn cơm, tôi đều rất bất an… Tôi sợ em sẽ quay về nhà.”

Hướng Hiểu Đông run lên, ôm hắn càng chặt: “Tôi sẽ không đâu, tôi ở lại chỗ này… cùng với anh  ở chung một chỗ.” Hướng Hiểu Đông trả lời, lại nghe thấy bên tai tựa như có tiếng than nhẹ.

“… Lý trí tôi mặc dù luôn biết thế, nhưng tình cảm lại không có biện pháp khống chế.” Hà Húc Đông nở nụ cười tự giễu: “Cảm giác, cảm thấy như mình chính là thật vô dụng. Nhưng tôi thừa nhận mình rất đố kỵ với người nhà của em. Không chỉ là người nhà, chỉ cần là người tiếp cận em, chỉ cần em hướng bọn họ cười, thậm chí nhẹ nhàng chào hỏi tôi đều rất đố kỵ. Tôi không muốn em cười với người khác, tôi không muốn em trong lòng cân nhắc đến chuyện của người khác… Tôi chỉ muốn độc chiếm em, hy vọng em chỉ thuộc về một mình tôi, không muốn chia sẻ cùng bất kỳ kẻ nào.”

Hướng Hiểu Đông ngây ngẩn cả người.

Nghe thấy chính miệng người yêu thừa nhận, nói đối với mình vô cùng chấp nhất. Đã một năm trôi qua, từ lần đầu tiên Hà Húc Đông nói yêu cậu. Tuy đã cùng nhau lưỡng tình tương duyệt, chưa từng nói những lời ân ái nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ tình cảm sâu đậm của đối phương. Nhưng là dùng ngôn ngữ… rõ ràng bên tai nghe được những lời nói, ngược lại, lại có cảm giác mơ hồ như giấc mộng.

Mặc dù không có những lời hoa lệ, nhưng trong nhất thời, lại có cảm giác lơ lửng, hạnh phúc như bao phủ toàn thân.

“… Rất kỳ quái?” Trông thấy Hướng Hiểu Đông giật mình lại không có biểu lộ gì, Hà Húc Đông có điểm không được tự nhiên hỏi.

“Không biết… tôi thật cao hứng.” Đem vùi đầu vào cần cổ hắn, Hướng Hiểu Đông cảm động đến giọng nói mơ hồ.

Hà Húc Đông nở nụ cười rất nhẹ, rất nhẹ.

“Tuy tôi không có cách nào lý giải cái gọi là tình thân gia đình, nhưng lại biết rất rõ em coi trọng bọn họ đến thế nào.” Hắn không cách nào hiểu cái gọi là ràng buộc huyết thống, dù sao thì bản thân hắn chưa từng trải nhiệm qua. Gia đình là thứ trước nay hắn vô cùng chán ghét.