Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 4 - Chương 65




◎ Hy vọng lần này, họ có thể có một khởi đầu tốt đẹp. (2 gộp 1)◎

Thứ bảy, Cố Ngôn Sâm dậy sớm.

Tuần này thay vì leo núi, hắn lái xe đến một nơi khác ở thành phố Bến Viễn, Trại giam số 3 ở phía tây bắc thành phố.

Trại tạm giam số 3 này giam giữ một số tội phạm kinh tế hoặc tội phạm chưa thành niên, môi trường tương đối tốt, nhân viên lịch sự hơn.

Cố Ngôn Sâm có quen một vài cai ngục và đàn anh trong đó, sau khi  xuất trình giấy tờ, làm xong thủ tục, thì đi vào phòng tiếp khách bên trong.

Không lâu sau, có người dẫn ra một người đàn ông trung niên bị còng tay.

Sau đó quản ngục bước ra khỏi phòng và khóa trái cửa lại, chỉ còn lại hai người họ.

Tóc của người đàn ông đã dài hơn, râu cũng đã mọc dài, chỉ vài tháng trước, người đàn ông này còn đẹp trai và hào hoa, nhưng lúc này lại trở thành một tù nhân túng thiếu.

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu lên, chào hỏi người đàn ông: “Chung tổng, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông đối diện chính là Chung Chí Thuần đã bị thanh lý sau vụ án Phương Chính Vinh rơi xuống nước.

Sau khi Phương Chính Vinh chết, trong khoảng thời gian ngắn, ông ta đã nhanh chóng từ trên cao rơi xuống.

Lúc này Chung Chí Thuần nhìn thấy Cố Ngôn Sâm, biểu cảm trên mặt cứng đờ: “Đội trưởng Cố, cậu đừng giễu cợt tôi nữa. Là do tôi sơ suất, mới thành bại tướng dưới tay cậu. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Hôm nay tôi tới tìm anh, là muốn hỏi anh một số chuyện. Chúng ta có thể làm một thỏa thuận. Nếu anh có thể tiết lộ cho tôi một số thông tin, tôi có thể giúp anh làm đơn xin giảm án để hợp tác với điều tra của cảnh sát, điều này giúp ích rất nhiều trong phiên xét xử tiếp theo của anh.”

Chung Chí Thuần hỏi: “Những điều kiện này nghe có vẻ hơi hư cấu, có điều kiện nào thực tế hơn không?”

Cố Ngôn Sâm nói thẳng: “Thực tế nhất là có thể chuyển anh lên phòng giam đơn trên tầng, nơi đó có điều kiện tốt hơn nhiều.”

Chung Chí Thuần có chút động tâm, ông ta biết hoàn cảnh phòng giam trên tầng tốt hơn, cái khác thì không nói, nhưng muỗi so với dưới tầng chắc chắn ít hơn, thậm chí có phòng đơn còn có cả điều hòa, toilet độc lập, mấy năm nay ông ta luôn sống trong an nhàn sung sướng, gần đây chịu không ít khổ sở, nếu như có thể cải thiện hoàn cảnh sống, dĩ nhiên ông ta cầu còn không được.

Chung Chí Thuần hỏi: “Cậu muốn hỏi gì?”

Cố Ngôn Sâm: “Thương hội Hà Đồ.”

Chung Chí Thuần nghe được từ này, hít sâu một hơi, tựa vào lưng ghế, giọng điệu lạnh như băng: “Làm sao cậu lại biết đến thương hội?” Không đợi Cố Ngôn Sâm trả lời, ông ta đã phủ nhận: “Tôi không quen biết những người đó.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Căn cứ vào kết quả điều tra của tôi, anh cũng từng là một thành viên của thương hội. Hơn nữa tôi hoài nghi, vụ án của Phương Chính Vinh, chính anh là người mời người lập kế hoạch giúp anh tiến hành kế hoạch.”

Ánh mắt Chung Chí Thuần thận trọng nhìn hắn: “Cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ nói cho cậu biết?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Bây giờ, anh đã bị bọn họ vứt bỏ. Nếu thương hội đã không còn là nơi để anh trú ẩn, tại sao anh lại không cố gắng kéo những người phản bội mình xuống nhỉ?”

Cố Ngôn Sâm lần này tới chính là muốn lợi dụng Chung Chí Thuần khiến ông ta thất vọng với thương hội Hà Đồ.

Hắn biết rõ, kể từ khi Chung Chí Thuần vào tù tới nay, ông ta nhất định đã thử nhờ người khác giúp mình. Thế nhưng những người đó không chỉ trốn ông ta càng xa, thậm chí còn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ta, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.

Loại thất vọng này thậm chí có thể tạo ra sự thù hận mạnh mẽ.

Hắn muốn mượn cơ hội này lôi kéo Chung Chí Thuần.

Khiến cho người của thương hội Hà Đồ ngã xuống, đây cũng là điều Chung Chí Thuần muốn nhìn thấy nhất.

Chung Chí Thuần do dự một hồi, mở miệng hỏi: “Cuộc trò chuyện này là bí mật chứ?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Đã tắt camera giám sát, cấm các thiết bị điện tử. Điện thoại di động của tôi cũng đã tắt, dù tôi không quan tâm đến an toàn của anh, nhưng tôi cũng phải để cho bản thân hành động trong sự an toàn.”

Chung Chí Thuần lúc này mới yên tâm: “Tôi có thể nói cho cậu biết một số chuyện. Tuy nhiên, tôi không thể cung cấp cho cậu danh sách các thành viên, hoặc cung cấp cho cậu các thông tin mật. Thứ nhất, tôi chỉ là một thành viên ngoại vi, có một số chuyện tôi cũng không biết, thứ hai, nếu như đắc tội với những người đó, tcó khả năng tôi cũng chẳng sống nổi đến ngày mai.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi chỉ muốn biết cách lần ra dấu vết của bọn họ. Phần còn lại không cần anh nói, cảnh sát chúng tôi sẽ tự điều tra.”

Chung Chí Thuần im lặng một lúc, mới nói: “Ngoại trừ phòng đơn trên tầng, tôi còn muốn hút thuốc.”

Cố Ngôn Sâm ném bật lửa và thuốc lá cho Chung Chí Thuần: “Lát nữa tôi sẽ bảo đàn em đưa cho anh mấy gói.”

Chung Chí Thuần châm thuốc, ông ta tiến vào thương hội cũng đã nhiều năm, giúp thương hội làm không ít chuyện, bây giờ lại thành ra như vậy. Ông ta bỗng nhiên muốn tiết lộ cho cảnh sát trước mặt một ít tin tức, xem bọn họ đánh nhau, biết đâu lại là một màn kịch hay.

Cố Ngôn Sâm hỏi ông ta: “Diêu Lâm cũng là người trong thương hội Hà Đồ đúng không?”

Chung Chí Thuần do dự một chút, sau đó gật đầu: “Nếu cậu đã biết chuyện này, vậy chứng tỏ, hắn ta kiểu gì cũng sẽ bị thương hội xóa tên. Nhưng dù sao nhà họ Diêu cũng khác với những người như chúng tôi.”

Cho dù bị thương hội vứt bỏ, nhà họ Diêu cũng đủ sức để chống đỡ và ứng phó rất nhiều chuyện.

Chung Chí Thuần hỏi: “Cụ thể cậu muốn biết chuyện gì?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Cơ chế cốt lõi của thương hội, chuyện vi phạm pháp luật mà thương hội từng làm, và làm cách nào để thương hội che giấu tội phạm.”

Căn cứ theo điều tra trước đó của Cố Ngôn Sâm, thương hội có thể cung cấp rất nhiều phúc lợi cho người có tiền, còn cung cấp cho bọn họ một ít dịch vụ, đây là nguyên nhân rất nhiều người lựa chọn gia nhập thương hội.

Những người có tiền cho dù có bản lĩnh hơn nữa, cũng không có khả năng một mình xử lý một vài chuyện. Và thương hội sẽ cung cấp sự thuận tiện và dịch vụ cho những người đó, chỉ cần bỏ tiền ra và củng cố địa vị cho bọn họ là được.

Chỉ khi hiểu được điều này, cảnh sát mới có thể đi sâu hơn để tìm ra các tình tiết và tiêu diệt toàn bộ tổ chức.

Chung Chí Thuần hung hăng hít một hơi thuốc mới mở miệng nói: “Thương hội Hà Đồ phần lớn thời gian đều rất nhàn rỗi, lúc không có việc thì sẽ không liên lạc với nhau, nhưng trong đó có một vài người sẽ làm một vài chuyện. Những chuyện này có dấu vết để lần ra, ngoài ra còn có thực thể, chính là cái cốt lõi của thương hội mà cậu nói. Một khi một tội ác được phát hiện, những người trong thương hội sẽ bị bỏ rơi. Vì vậy, họ sẽ làm tất cả bất cứ điều gì để có thể che đậy sự thật.”

Nó giống như một trò chơi giữa thợ săn và động vật hoang dã. Một bên cố gắng đuổi theo, một bên cố gắng trốn chạy.

Khi ông ta nói đến đây thì dừng lại một chút: “Về cách bọn họ kiếm tiền, cũng không có gì khác biệt lắm, họ có thể tạo ra một ngân hàng rồi tích lũy tài sản từ con số không, một quý phu nhân có vô số người đẹp trong tay, xây một tòa thành tràn ngập tửu sắc, để cho những người vào trong đó sống trong mơ hồ cho đến chết.”

Ông ta nói với vẻ khó chịu, như thể trước khi nói mỗi một câu, đều phải suy nghĩ cẩn thận xem lời này có nên nói ra hay không.

Những lời này nghe hơi giống một câu đố.

Cũng không thể căn cứ theo nghĩa đen mà đoán ra những thứ đằng sau.

“Tất cả đều nằm dưới sự kiểm soát bí mật của hội trưởng thương hội, ông ta thông qua những thủ đoạn này, khống chế dụ dỗ những doanh nhân giàu có đó, đồng thời gián tiếp ảnh hưởng và quản lý toàn bộ thành phố.”

Chung Chí Thuần hít một hơi thuốc: “Bây giờ tôi nói với cậu như vậy, có thể cậu sẽ nghe không hiểu, chỉ đến khi nào cậu tận mắt chứng kiến, cậu sẽ hiểu thôi.”

“Họ cũng có một số công ty bên ngoài, chẳng hạn như công ty bảo vệ và công ty vệ sinh.”

“Ở đây, có khá nhiều công ty bảo vệ, nhưng trong những công ty này không chỉ đơn giản là bảo vệ bình thường. Bên trong đó nuôi những tay đấm bốc chuyên nghiệp, họ có vũ khí. Miễn là cậu chi đủ tiền, cậu có thể thuê bọn họ để bảo vệ sự an toàn cho bản thân và tùy ý sử dụng bọn họ.”

“Người đứng đầu công ty vệ sinh gọi là Ông Chủ, người giỏi lập kế hoạch nhất trong đó có tên là Nước Sạch. Trợ giúp xuống tay chính là bố cảnh sư, nếu như nói đội bảo vệ ở chỗ sáng, thì bố cảnh sư chính là trong chỗ tối, bọn họ là những người kỳ cựu trong việc tạo ra các vụ tai nạn và một nhóm những người phạm tội chuyên nghiệp cao cấp.”

“Thanh Đạo Phu rất ít khi xuất hiện, một khi xuất hiện, công việc chính là dọn dẹp mọi thứ lộn xộn, thậm chí là xóa mọi dấu vết còn lại trên Internet.. Giám sát, điện thoại, lịch sử trò chuyện, thông tin ngân hàng, không có gì là họ không thể sửa đổi hoặc xóa bỏ.”

Cố Ngôn Sâm lắng nghe cẩn thận, phần này của công ty vệ sinh trùng khớp với lời khai của Đinh Quân Nhiễm lúc trước, hắn đã nhớ kỹ những chuyện này trong lòng.

Đến lúc này, thương hội dần dần trở nên cụ thể trong tâm trí hắn, đã được phác thảo thành thực thể.

Chỉ với những điều này, đồng nghĩa với việc những người giàu có đó có thể biến tiền thành vũ khí trong tay.

Đội bảo vệ cung cấp bạo lực, công ty vệ sinh giúp giết người, che giấu dấu vết. Cũng có những người chuyên đi kiếm tiền.

Với sự trợ giúp này, bọn họ có thể vượt qua tất cả các quy tắc xã hội.

Nói đến đây, Chung Chí Thuần dập tắt một nửa điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn: “Đội trưởng Cố, tôi đã tiết lộ đủ thông tin rồi. Những bí mật khác về thương hội, cậu nên tự mình tìm hiểu thì hơn. Có lẽ phải mất một khoảng thời gian nữa tôi mới nhớ thêm được. Còn bây giờ tôi chỉ nhớ được nhiêu đó.”

Ông ta là người được tiện nghi mới khoe khoang, trước tiên phải xem Cố Ngôn Sâm sẽ làm gì tiếp theo, thì ông ta mới có thể quyết định có nên tiếp tục đưa tin cho hắn hay không.

Cố Ngôn Sâm nói: “Cảm ơn, thông tin anh cung cấp rất hữu ích.”

Chung Chí Thuần nói: “Không cần cảm ơn, đội trưởng Cố, tôi nhắc nhở cậu, đây chính là một vòng xoáy khổng lồ nằm dưới vách núi, khi cậu đến gần, hơi không để ý thì sẽ bị hút vào trong đó, tan xương nát thịt.”

Ông ta nhìn Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu không phải là người đầu tiên tìm kiếm những bí mật này,những người trước cậu không phải đã chết, thì là bị vòng xoáy này hút vào.”

Cố Ngôn Sâm đứng dậy nói: “Tôi chỉ biết, nếu như tất cả những chuyện này không biến mất, tôi sẽ không phải là người cuối cùng muốn điều tra rõ ràng.”

Chung Chí Thuần nhìn về phía hắn nói: “Cố Ngôn Sâm, tôi rất thích tính cách này của cậu. Tôi chờ đến ngày cậu thắng trận trở về.”

Cố Ngôn Sâm đứng dậy, rời khỏi trại tạm giam.

Hắn bước đi trong hành lang dài của nhà tù, tiếng bước chân vang vọng trong vũng đất trống rỗng, ánh sáng chiếu vào kéo bóng của hắn ra rất dài.

Cố Ngôn Sâm nhìn thẳng về phía trước, dường như có sự đan xen giữa thời gian và không gian.

Hắn chợt nhớ đến một số người.

Lâm Hướng Lam có lẽ đã hiểu được một chút gì đó, mới khiến những người đó liều mình mạo hiểm diệt trừ ông.

Lịch Trọng Nam có lẽ cũng đã điều tra những người này cho nên mới mất tích.

Kể cả Lâm Lạc…

Có lẽ cậu từng vì điều tra chuyện này mà án binh bất động, nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện, trở thành nạn nhân tiếp theo.

Ánh mắt Cố Ngôn Sâm kiên định, niềm tin trong lòng càng thêm vững chắc.

Đây là một trận chiến, mà đã là một trận chiến thì sẽ có đổ máu và hy sinh.

Sau khi làm nghề này, hắn đã chẳng còn sợ cái chết nữa.

Hắn phải đối mặt với cái ác đến cuối cùng, tuân theo những điều tốt đẹp luôn hiển hiện trong trái tim mình.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy mình không đơn độc, bên cạnh còn có một thế lực, dường như đang cùng hắn chống lại bóng tối.

Sau khi ra khỏi ngục giam, Cố Ngôn Sâm dừng bước, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, dường như sắp có một cơn bão dữ dội sẽ quét qua.

Dựa theo hiệu ứng cánh bướm, đây có thể là một phản ứng dây chuyền do một con bướm mở rộng cánh, tạo ra một luồng gió yếu cách đây vài tháng.

Cố Ngôn Sâm hơi tò mò về hoa văn tuyệt đẹp trên cánh của con bướm sẽ trông như thế nào nhỉ.

Hắn đang mong chờ cơn bão sắp ập đến.

Khi cơn mưa lớn đi qua sẽ rửa sạch bùn đất, để lại một bầu trời quang đãng, và một thế giới trong lành.

❁❁❁

Vài tháng trước.

Vừa qua tết, thời tiết vẫn còn se lạnh.

Đó dường như là một đêm bình thường.

Một tỉnh lỵ cách đó hàng trăm km.

Sở Công an vẫn đang sáng đèn, có rất nhiều người đang tăng ca.

Một cuộc họp cấp cao tối mật đang diễn ra trong văn phòng lãnh đạo trên tầng bốn.

Cuộc họp do Giám đốc công an tỉnh, giám đốc Hạ đích thân chủ trì, ngoài ra còn có hai Phó Giám đốc là phó giám đốc Lưu và phó giám đốc Trương.

Trên bàn có một chồng hồ sơ dày cộp, bao gồm hồ sơ, tài liệu và các báo cáo liên quan.

“Chủ đề chính của cuộc họp hôm nay là thảo luận về các vấn đề liên quan đến thành phố Bến Viễn. Mọi người hẳn cũng biết, lúc trước, khi cục trưởng Vương xuống ngựa, cục trưởng Đinh mới tiếp quản. Bề ngoài, Bến Viễn và các thành phố khác không khác nhau lắm, nhưng tôi nghĩ, trong lòng mọi người đều rõ, nước ở đó rất sâu, nhất là các chi cục cơ sở không màng đến việc của quần chúng, cầm ô che chở cho những người có thế lực ngầm, người của sở tính chúng ta về cơ bản không chen vào được. Nếu không tin có thể nhìn vào những lá thư tố giác này.”

Phó Giám đốc Trương thở dài: “Những chuyện ông nói, chúng tôi đều biết, số lượng các vụ án hình sự và số lượng người mất tích ở đó đều tăng lên trong những năm qua, một vài trường hợp rõ ràng còn coi chúng tôi như tên ngốc. Kể từ khi cục trưởng Lâm qua đời… Nơi đó…”

Nói đến đây, ba người đều ngao ngán lắc đầu.

Ai cũng cảm thấy có chuyện không ổn.

Những vị lãnh đạo này trong lòng đều hiểu rõ, thành phố Bến Viễn có vấn đề rất lớn, nếu không tận dụng cơ hội cục trưởng Vương ngã ngựa cắt đi một ít khối u ác tính, tra ra người đứng sau màn, chỉ sợ sau này sẽ càng khó diệt trừ.

“Các vấn đề ở đó đều phải được giải quyết. Không có bất cứ thế lực nào có thể vượt qua được nhà nước và nhân dân.”

“Nơi đó đầy mụn nhọt, thối rữa đến tận xương tủy. Còn đủ loại quan hệ đan xen vào nhau, chỉ sợ cũng không phải điều động một vài người là có thể giải quyết.”

Phó Giám đốc Lưu đề xuất: “Cử đội giám sát xuống có ích lợi gì không?”

Giám đốc Hạ lắc đầu: “Mấy cậu cũng biết rõ, cử đội giám sát xuống thì có ích lợi gì chứ.”

Tục ngữ nói rất hay, trời cao hoàng đế xa(1).

(1): Trời cao hoàng đế xa: ban đầu dùng để chỉ một nơi xa xôi mà quyền lực của chính quyền trung ương không thể tới được. Bây giờ nó thường đề cập đến tổ chức ở xa cơ quan lãnh đạo, đưa ra ý kiến ​​riêng của mình trong trường hợp rắc rối và không bị kiềm chế. 

Bọn họ ngồi cách đó mấy trăm km, chỉ dựa vào những tài liệu này, căn bản không thể hiểu rõ tình hình cụ thể ở đó.

Cho dù là thành lập tổ giám sát, đi xuống cũng chỉ có thể ở lại một hai tháng, thời gian có hạn, không thể đụng đến vấn đề cốt lõi.

Đến lúc đó những người đứng sau màn nhận được tin tức, sẽ kẹp đuôi, hợp lực cho bọn họ xem một vở kịch thịnh thế thái bình.

Đợi đến khi tổ giám sát rút lui, những con quái vật lại đi ra, gây  hại một phương, không thể giải quyết bất kỳ vấn đề thực tế nào.

Người phía trên cho dù có năng lực đến đâu, cũng không thể đuổi toàn bộ người phía dưới.

Văn phòng tỉnh của bọn họ không thể với tay được xuống hết các ban ngành địa phương, giúp đỡ giải quyết tất cả các vấn đề ở đó.

Phó giám đốc Lưu nói: “Vậy thì lão Hạ, ông nói xem việc này phải giải quyết thế nào?”

Giám đốc Hạ nói: “Tôi có ý định cử người xuống trước để tiến hành điều tra kỹ lưỡng tình hình an ninh công cộng trong toàn thành phố, tìm ra khu vực có vấn đề, từ đó dẫn ra những vụ trọng án. Rồi phái tổ giám sát xuống tiếp tục phối hợp và tiến hành điều tra xử lý, có thể đem những người đó một lưới bắt hết.”

Phó giám đốc Trương nói: “Chủ ý này rất hay, nhưng công việc này cực kỳ nguy hiểm, cần một người có năng lực mạnh và có thể gánh vác trọng trách, bên kia ông  có cảnh sát hình sự nào đáng tin cậy không? ”

Phó giám đốc Lưu luôn chủ trương hành động thận trọng, ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Phái cảnh sát hình sự xuống cũng không thích hợp, nếu như phái cảnh sát xuống,đối phương nhất định sẽ cảnh giác, thậm chí còn có thể bị sờ gáy, lại còn có thể đánh rắn động cỏ, nói không chừng còn mang đến nguy hiểm cho người chúng ta.”

Giám đốc Hạ nói: “Lão Lưu nói rất có lý, lúc trước tôi cũng đã nghĩ như vậy.”

Phó giám đốc Trương nói: “Giám đốc Hạ, ông đừng có lấp lửng nữa, có phải ông đã sớm có tính toán rồi không?”

Giám đốc Hạ lúc này mới nói: “Tôi có ý định cử một bác sĩ pháp y xuống.”

Hai vị phó lãnh đạo nghe ông nói xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ rồi liên tục gật đầu.

Phó Giám đốc Lưu nói: “Pháp y rất tốt, nếu là pháp y, vừa có thể làm việc ở tuyến đầu, hiểu rõ tình hình, vừa không gây ra động tĩnh quá lớn.”

Phó Giám đốc Trương hỏi: “Ứng viên cụ thể là ai?”

Giám đốc Hạ lấy ra một tập tài liệu đã in sẵn và đưa cho hai đồng nghiệp xem.

Phó giám đốc Lưu lật xem: “Thẩm Quân Từ, tôi biết cậu ấy, tay nghề rất tốt, ở sở tỉnh cũng có tiền đồ rộng mở, cậu ấy đồng ý đi điều tra à?”

Mười ngón tay của Giám đốc Hạ đan vào nhau nói: “Trong nhà của cậu ấy có chút nguồn gốc sâu xa với bên đó, tôi đã tìm cậu ấy nói chuyện, cậu ấy hy vọng mình có thể qua làm ở Bến Viễn. Và tôi có thể đảm bảo rằng cậu ấy hoàn toàn đáng tin cậy và chất lượng làm việc vô cùng tốt.”

Phó giám đốc Trương khép lại hồ sơ: “Vậy thì dễ làm rồi, đối với người này, tôi không có dị nghị gì, chỉ là cảnh sát hình sự phối hợp với pháp y cũng vô cùng quan trọng, nơi đó đã bị cục trưởng Vương gây họa vài năm, còn có thể tìm được cảnh sát hình sự đáng tin sao?”

Phó giám đốc Lưu cũng nói: “Cảnh sát hình sự phối hợp cũng không dễ chọn, phải có đầu óc thông minh, kỹ thuật điều tra hình sự cao siêu, trí lực và thể lực thiếu một cái cũng không được, hơn nữa còn không được sợ cường quyền, không cùng đám khốn khiếp kia ô hợp, còn phải là người đáng tin cậy tuyệt đối.”

Giám đốc Hạ đã sớm có chuẩn bị, ông lại lấy ra một phần hồ sơ: “Tôi đã nhờ người thu thập tất cả hồ sơ của cảnh sát trong cục thành phố, sau đó phát hiện một người ở phòng hậu cần.”

Phó Giám đốc Lưu tiếp nhận hồ sơ, nhìn kỹ một lần: “Người này có thể.”

Phó giám đốc Trương cũng nhìn một chốc nói: “Tôi đã đọc kỹ sơ yếu lý lịch, lúc trước cậu ta từng nhận vụ án của Hứa Thừa Hoàng, cũng không liên quan gì đến đám người cục trưởng Vương, tôi cảm thấy có thể thử một lần. Nhưng trước khi xác định, vẫn phải tiến hành giữ bí mật với cậu ta, hơn nữa còn phải tiến hành khảo sát, xem năng lực phá án của cậu ta, nếu không được thì tùy thời rút lui.”

Phó Giám đốc Lưu gật đầu: “Tôi đồng ý với ý kiến của lão Trương. Quay lại nhờ cục trưởng Đinh nói chuyện với cậu ta đi.”

Các vấn đề và giải pháp được giải quyết một cách thỏa đáng.

Chín giờ tối, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên nhận được điện thoại của Giám đốc Hạ, bảo cậu đến tòa nhà chính một chuyến, cậu vừa mới giải phẫu xong một cỗ thi thể, đồng phục pháp y còn chưa kịp thay, đã đi tới văn phòng lãnh đạo của sở tỉnh.

Lúc cậu bước vào cửa, ba vị giám đốc sở tỉnh đều ở đây, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Quân Từ ngồi đối diện bọn họ.

Cậu cũng mơ hồ đoán được, nội dung cuộc nói chuyện này sẽ nhắc đến chuyện gì.

Giám đốc Hà nói: “Pháp y Thẩm, chuyện lần trước chú đã nói với cháu, chú và lão Trương với lão Lưu cũng đã thương lượng xong.Vì sự ổn định lâu dài của thành phố Bến Viễn, bọn chú quyết định phái cháu, đi điều tra an ninh của thành phố đó, chiến đấu chống lại thế lực hắc ám ở thành phố Bến Viễn. Trong quá trình tiến hành khảo sát bí mật, cháu có thể vượt cấp báo cáo, và có một số quyền hạn nhiệm vụ nhất định. Bọn chú cũng sẽ hỗ trợ cháu một số công việc để giúp cháu hoạt động bí mật.”

Vẻ mặt Thẩm Quân Từ lạnh nhạt, như thể cậu đã chuẩn bị cho tất cả những điều này, cậu trả lời: “Vâng.”

Cậu trả lời quá nhanh và bình tĩnh, phó giám đốc Lưu nhìn vị pháp y trẻ tuổi, dung mạo thanh tú trước mắt này, sợ cậu quá cẩu thả, nhịn không được dặn dò: “Nhiệm vụ lần này vô cùng gian nan, hơn nữa cũng có những nguy hiểm nhất định.”

Thẩm Quân Từ ngồi đối diện lãnh đạo, tư thế ngồi của cậu thẳng tắp, từ xương cánh bướm đi xuống, cực kỳ đoan chính. Vẻ mặt của cậu vẫn luôn bình tĩnh: “Cháu biết rồi. Cháu sẽ không xem nhẹ tình hình ở đó.”

Và không ai hiểu rõ sự nguy hiểm của thành phố đó hơn cậu. 

Lâm Hướng Lam chết ở đó, Lâm Lạc cũng từng chết ở đó.

Nhưng đồng thời, thành phố đó cũng có thời thơ ấu của cậu, có những kỷ niệm đẹp nhất của cậu. Có những đồng đội đã sát cánh cùng cậu chiến đấu.

Cậu thực sự rất thích thành phố.

Trải qua những chuyện đó, cho đến bây giờ cậu đã không còn thấy sợ hãi.

Giám đốc Hạ lúc này mới gật đầu đồng ý: “Mục đích cuối cùng của cháu là trước khi tổ giám sát đến nơi đó, cố gắng tra ra thế lực ngầm và những vụ trọng án có liên quan.”

Chuyện này đặt ở trong quá khứ, giống như phụng mệnh cải trang đi vi hành(2), chỉ đáng tiếc không có Thượng Phương Bảo Kiếm(3).

(2):Vi hành là cải trang đi ra khỏi nơi ở, không cho ai biết (nói về nhân vật quan trọng

(3): thượng phương bảo kiếm (thanh kiếm báu của nhà vua)

Thẩm Quân Từ giống như một nước cờ bọn họ đi, chôn một chiếc đinh xuống, cũng là thả một miếng mồi đi.

Đó là đôi mắt, đôi tai của họ.

Mặc dù chỉ có một mình, nhưng cậu sẽ làm dậy sóng cả thành phố.

Giám đốc Hạ tiếp tục giới thiệu.

“Chú đã chấp nhận yêu cầu của cục trưởng Đinh về việc thành lập đội đặc nhiệm, những vụ án khó giải quyết đều được giao cho đôi này, trong đó chắc chắn sẽ có vụ án có liên quan đến các thế lực trong thành phố, cháu sẽ trở thành pháp y của đội đặcc nhiệm, tiến hành điều tra chuyên sâu, trực tiếp báo cáo với bọn chú.”

“Sau khi tiến vào cục thành phố Bến Viễn, nhiệm vụ của cháu không thể để lộ cho các cảnh sát và đồng nghiệp khác, lần bổ nhiệm công tác này sẽ không có bất kỳ tài liệu nào. Cháu có thể bị cô lập hoặc nguy hiểm. Chú hi vọng cháu có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, hoàn thành nhiệm vụ.”

Thẩm Quân Từ nói: “Cháu  hiểu.”

Giọng điệu của Giám đốc Hạ hòa hoãn một phần: “Thời gian nhiệm vụ lần này có thể kéo dài nửa năm thậm chí một năm, đương nhiên, bọn chú cũng sẽ không để cháu quá khổ sở, chú sẽ cố gắng sắp xếp một ít nhân viên đáng tin cậy đến tiếp ứng công việc của cháu. Điều đó đồng nghĩa với việc cháu hoàn toàn có thể sử dụng bất kì phương thức nào để tấn công đối phương.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Khi nào thì nhiệm vụ bắt đầu ạ?”

“Hiện tại, thời gian chuẩn bị đang ở giai đoạn đầu. Việc khởi công cụ thể sẽ trong vài tháng nữa.” Giám đốc Hạ lại nói, “Về phần đội trưởng đội đặc nhiệm, bọn chú cũng sẽ có cân nhắc.”

Giám đốc Hạ đưa cho Thẩm Quân Từ một bộ hồ sơ: “Người này sau này có thể sẽ trở thành cộng sự của cháu. Cháu có thể kiểm tra thành tích của cậu ta, nếu cậu ta có thành tích xuất sắc, hai đứa cũng phối hợp ăn ý. Bọn chú sẽ xem xét chuyển đội đặc nhiệm thành tổ chuyên án phối hợp với tổ giám sát sau khi tổ giám sát vào cuộc.”

Ánh mắt Thẩm Quân Từ rơi vào hồ sơ.

Cái tên trên đó cậu vô cùng quen thuộc, nhất thời vô số ký ức tràn về trong đầu.

Cố Ngôn Sâm.

Người đàn ông trong ảnh đẹp trai ngời ngời, có đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao chẳng khác gì ngày hôm qua.

Thẩm Quân Từ nhìn một hồi, ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Cảm ơn chú đã tin tưởng cháu, nhiệm vụ này cháu nhận.”

Cậu đã lên kế hoạch từ rất lâu, và bây giờ kế hoạch đã được đẩy lên một bước quan trọng.

Trên bàn làm việc của ban giám đốc sở tỉnh đặt là những bằng chứng tội phạm mà họ đã thu thập được trong nhiều năm, không có vị lãnh đạo nào nhìn thấy những thứ này mà không hành động.

Quá khứ quyết định hiện tại, hiện tại ảnh hưởng đến tương lai.

Mọi thứ được kết nối đầu cuối như ouroboros.

Số phận của tất cả mọi người đều được gói gọn trong đó.

Cách mấy năm, cậu đã vượt qua Huyết Hải Thi Sơn, cuối cùng cũng có thể gặp lại hắn.

Hy vọng lần này, bọn họ có thể có một khởi đầu tốt đẹp, cũng có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.