Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học - Chương 1: Chương trình dạy học của bạch liên




: Thế thân tình nhân của ảnh đế (1)

? Edit: Sivi

“Cậu chỉ là thế thân của Tô Bạch thôi, biết chưa hả?”

" Tốt nhất cậu phải tự biết rõ thân phận của mình, cậu có tư cách gì đòi hỏi yêu cầu với tôi."

Mạc Chi Dương vừa có quyền làm chủ thân thể của nguyên chủ đã bị đổ lên đầu hai câu mắng chửi. Trong một giây, cậu lập tức nhập vai, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa thấm đầy ánh nước nhìn người đối diện.

Nước mắt đều như sắp trào ra nhưng vẫn tỏ vẻ quật cường gật gật đầu: "Em hiểu rồi."

Dẫu vậy, một giọt nước mắt đọng từ hốc mắt vẫn trượt xuống, Mạc Chi Dương đưa tay lau lung tung nước mắt vương trên mặt: “Em đi nấu cơm cho anh nhé."

Dáng vẻ ngoan ngoãn bất ngờ của Mạc Chi Dương khiến Thẩm Trường Lưu cảm thấy có điểm không ổn. Bình thường, mỗi lần hắn nói đến chuyện này, cậu đều nháo đến không yên với hắn, chỉ hận không thể ném hết đồ đạc trong nhà, nào có nét dịu ngoan như hiện tại.

Nơi này thuộc một trong những căn biệt thự đơn lập, không quá lớn nhưng rất tinh xảo, được trang trí theo nét Âu mang vẻ đẹp đơn giản mà lại tinh tế.

Mạc Chi Dương cúi đầu xoay người đi vào phòng bếp, vén tay áo lên bắt đầu nấu ăn, một bên tiếp thu ký ức và nhiệm vụ mà hệ thống truyền vào.

Nguyên chủ là một fan não tàn của Thẩm Trường Lưu. Trong một lần vô tình gặp mặt nhau, ảnh đế Thẩm Trường Lưu phát hiện cậu ta nhìn rất giống với ánh trăng sáng mà hắn thầm mến.

Sau đó nguyên chủ liền bị coi là thế thân mà nói chuyện yêu đương với thần tượng của mình.

Hai ngày trước, nguyên chủ tìm thấy trong di động của Thẩm Trường Lưu có lưu ảnh của ánh trăng sáng Tô Bạch, lúc này mới ngờ ra mình chỉ là thế thân cho một mối tình không cầu được. Nguyên chủ cũng không có ý định nhịn, làm ầm lên, hai ngày nay còn đặc biệt khó chịu.

Thẩm Trường Lưu lúc đầu còn vì gương mặt của cậu mà dỗ dành ngọt nhạt, về sau lại trực tiếp xé nát mặt nói rõ ý định của mình. Vừa lúc Mạc Chi Dương xuyên vào liền nghe thấy những lời ở trên.

Nếu theo kịch bản cũ, Tô Bạch sẽ vì biết được chuyện thế thân mà cảm động trước tình yêu sâu đậm của Thẩm Trường Lưu chọn quay về bên hắn. Tình tiết sau đó đều là một hồi ly biệt một hồi tái hợp cuối cùng dứt khoát hạnh phúc ở bên nhau.

Mà nguyên chủ, bởi vì bị vứt bỏ, hơn nữa còn bị ánh trăng sáng của người mình yêu chán ghét vu oan hãm hại, không chịu đựng được liền nhảy xuống biển tự sát.

Cậu chỉ là hòn đá kê chân cho tình cảm của hai người, lúc hết tác dụng liền bị ném bỏ không thương tiếc.

Nhiệm vụ của Mạc Chi Dương chính là giành lại Thẩm Trường Lưu từ tay Tô Bạch, gọi kiểu teenfic là "thế thân phản kích". Ước nguyện kiểu này khá đơn giản nhưng lại khiến cậu có chút chán ghét.

Đã bị thằng cha này vứt bỏ mà vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu không phải nguyên chủ bị điên thì là Thẩm Trường Lưu quá giỏi lừa gạt. Bên cạnh người nào cũng có thể nói lời yêu sâu đậm khiến nguyên chủ hãm sâu vào trong vũng bùn.

Nhưng Mạc Chi Dương chỉ có nhiệm vụ hoàn thành ước nguyện, những yêu hận tình thù bên trong đều không liên quan đến cậu.

Được hệ thống đánh giá là tính cách vô cùng mạnh mẽ, EQ cao lại giỏi khống chế nhân tâm, hơn nữa cậu còn rất biết kiên trì, chỉ cần cho cậu một thiết lập nhân vật cậu có thể diễn thành người này cả đời.

Đây cũng là lý do vì sao cậu có thể trở thành huyền thoại trong giới.

Ký ức đến đây liền dừng lại, vừa lúc Mạc Chi Dương làm xong bữa cơm. Cậu dọn lên bàn 3 món mặn một món canh cùng với bát đũa chuẩn bị tươm tất. Sau đó mới đi đến phòng khách gọi Thẩm Trường Lưu: "Có thể ăn cơm được rồi." Nói xong xoay người lại tiến vào phòng bếp.

Không biết vì sao, cậu càng yên lặng, ngược lại còn khiến Thẩm Trường Lưu càng không thoải mái trong lòng, cũng không biết nên dỗ dành thế nào.

Sườn heo chua ngọt, rau trộn xanh mướt, cá hấp cùng canh bí đao, mỗi món đều sắc hương vị đầy đủ.

Nhưng Thẩm Trường Lưu lại thấy khẩu vị nhạt như nước ốc, không biết nên đi giải thích lời nói vừa rồi của mình thế nào, hắn dùng chiếc đũa chọc cơm, thử mở miệng: “Chuyện vừa rồi, anh xin lỗi.”

“Không sao đâu ạ.” Mạc Chi Dương cười gượng, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ đau đớn không thể nào xóa bỏ: “Anh chỉ là nói sự thật thôi. Nhanh ăn cơm đi, đừng để thức ăn nguội.”

Cơm nước xong, Mạc Chi Dương thu thập đồ đạc của mình, đeo ba lô tính toán rời đi, mới vừa đi đến huyền quan, đã bị người gọi lại: “Đêm nay không ở lại sao?”