Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 106: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (23)




Đây là lầu sáu, thật sự nhảy xuống chỉ sợ lành ít dữ nhiều, Mạc Chi Dương theo bản năng quay đầu lại muốn chạy xuống lầu xem, kết quả vừa quay đầu lại, đã bị một đống súng ống nhằm.


“Haha, cậu con thỏ nhỏ này bị người bán cũng không biết a.” Lúc này, người phụ nữ duy nhất ở đây mở miệng, bước ra từ phía sau xe lăn, với dáng vẻ duyên dáng quyến rũ.


Lời này có ý gì, Mạc Chi Dương vẻ mặt mờ mịt.


Thấy cậu còn chưa hình dung ra, người phụ nữ mỉm cười thở dài: "Âu Châu đến gặp chúng tôi, nói rằng anh ta có thể giúp chúng tôi giết Tôn Nhiên, nhưng yêu cầu là chúng tôi phải giết cậu."


Thì ra là như vậy?!


Bây giờ Mạc Chi Dương mới hiểu được là có ý gì, sở dĩ Âu Châu này bắt cóc Tiểu Nhiên là để dụ mình ra ngoài và rơi vào cái bẫy này.


Để những người này giết mình, và gã có thể thoát khỏi sự nghi ngờ một cách sạch sẽ, nhưng tại sao Âu Châu lại muốn giết mình?


Hệ thống nhìn thấu nghi hoặc của cậu, chủ động nhắc nhở: "Nhận định ban đầu có thể người đàn ông của cậu là vạn nhân mê."


Sau khi hiểu rõ sự thật của vấn đề, Mạc Chi Dương ngược lại cảm thấy không thành vấn đề, nhún vai: "Muốn trách thì trách con thỏ này quá ngoan chọc người yêu như vậy, ha hả~"


Nghe thấy những lời này, người phụ nữ không khỏi bật cười, phụ hoạ nói: “Phải không, con thỏ quá ngoan chọc người yêu.” Nói xong, bắt đầu rút súng.


Mạc Chi Dương thuận thế giơ tay, làm động tác đầu hàng.


Người phụ nữ rút súng ra chĩa súng về phía Mạc Chi Dương: "Bây giờ cậu cũng phải ngoan ngoãn nha."


Bây giờ tất cả thuộc hạ đều đang chờ người bắn phát súng đầu tiên, ngay cả người đàn ông trưởng thành ngồi trên xe lăn cũng có vẻ mặt thoải mái, như thể người phụ nữ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.


Nhưng họng súng ban đầu hẳn là phải hướng về phía Mạc Chi Dương lại đột nhiên thay đổi, đối diện trực tiếp với người đàn ông ngồi trên xe lăn, người phụ nữ cười tươi như hoa: "Anh có biết, tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể lôi kéo anh ra đây không?"


"Hứa Như!” Sắc mặt Bình Điền thay đổi, đối mặt trực diện với họng súng, vẻ mặt lạnh đi, không ngờ mình lại bị cô phản bội, chuyện này quả thật là sỉ nhục!


Mạc Chi Dương nhún vai: "Vị này, có phải chưa biết không?"


“Tôi đi theo bên cạnh anh mười lăm năm, bí mật nằm vùng bảy năm.” Hứa Như nói xong, chậm rãi đi tới, chống súng vào trán, hơi cúi xuống nhìn người đàn ông, đôi mắt xinh đẹp loé sáng: "Có phải rất ngoài ý muốn không?


Nếu như theo lời cô nói, vậy Hứa Như lúc đầu đã phản bội, vậy thì tại sao lại như thế? Mạc Chi Dương không thể đoán ra, nhưng dưới hoàn cảnh này, cũng không thể suy nghĩ nhiều.


Súng của mọi người đều nhắm vào mình và Hứa Như, nếu không phải bọn họ bắt cóc Bình Điền thì chắc chắn đã bị bắn thành cái rổ, Mạc Chi Dương thận trọng dịch qua bên cạnh, tìm chỗ dựa.


Bầu không khí lúc đầu còn căng thẳng, kết quả nghe thấy bên ngoài có tiếng phanh xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện dưới lầu có mấy chiếc xe ô tô đã dừng lại.


Lần này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Hứa Như.


“Xin lỗi, lúc đi ra tôi có lỡ giẫm phải một cái máy định vị a?” Mạc Chi Dương vừa nói vừa dậm dậm chân trái, cũng trách bọn họ không cẩn thận.


Thật ra phần lớn chuyện này đều do Hứa Như sắp đặt, cố ý để lại một số sơ hở, không ngờ con thỏ nhỏ này còn rất thông minh, gật đầu: "Vậy thì tôi cần phải khen ngợi cậu."


“Không có chi!” Mạc Chi Dương chớp chớp mắt, hệ thống đã sớm gửi tin tức cho Trác Thân và Đàm Tổng, bây giờ bọn họ đã ở dưới lầu rồi.


Nào ngờ, lúc này Hứa Như đột nhiên đi tới, ở bên tai Mạc Chi Dương nói vài câu, Mạc Chi Dương nhíu mày, có chút hoài nghi: "Cô chắc chắn có thể?"


"Cậu có giúp gì không?” Hứa Như mỉm cười, nhưng lời nói đều có ý đe dọa.


Mạc Chi Dương chắc chắn nếu mình nói không giúp được thì người này nhất định sẽ quay lưng bán mình như bán đứng những người đó, xem ra người này cũng vì tình mà khổ sở a.


Gật đầu, đôi tai thỏ cũng khẽ lắc lư theo động tác: "Giúp."


Hài lòng với sự thức thời của cậu, Hứa Như lấy ra một khẩu súng khác ném cho Mạc Chi Dương, để cậu thế chỗ mình bắt cóc Bình Điền, lật ngược khẩu súng lại hướng về phía những người đó: "Nếu các người muốn gia chủ của mình sống, thì đừng hành động thiếu suy nghĩ."


Nói xong, liền lui về phía sau Bình Điền, đẩy chiếc xe lăn hướng bên cạnh mà đi.


"Tại sao? Tại sao lại phản bội tôi, tôi chưa bao giờ đối xử quá khắt khe với cô, tại sao?" Bình Điền khó chịu, muốn giãy dụa, nhưng đầu gối hai chân lại không thể động đậy, muốn giãy dụa cũng không có cách nào.


Hứa Như hiếm khi dập tắt nụ cười lịch sự trên môi, nghiêm túc nói: "Anh sẽ biết sự khổ tâm của tôi."


Ba người cùng nhau lui ra rìa, Mạc Chi Dương kề súng lên trán Bình Điền, liếc nhìn Hứa Như: "Có chắc không?"


“Tất nhiên.” Hứa Như nở một nụ cười tự tin.


Nhìn cô như vậy, Mạc Chi Dương bình tĩnh tấn công lại, lại thấy một người lặng lẽ giơ súng lên nhìn, ý bảo Hứa Như, Hứa Như cũng là người thông minh, giơ súng lên: "Nếu các người ai dám động thủ, Bình Điền sẽ phải chết!"


Thấy cô nói như vậy, Mạc Chi Dương vẫn rất hợp tác dùng súng chống thái dương của người đàn ông bị bại liệt, mỉm cười uy hiếp: "Súng ở trong tay tôi nha!"


“Tôi không sao, giết chúng đi!” Bị phản bội lại bị một khẩu súng kề vào đầu, điều này khiến Bình Điền không thể chấp nhận được, tình nguyện chết cũng không muốn bị nhục nhã như vậy.


Hứa Như hiểu rõ tổ chức này, ngược lại khuyên bảo Bình Điền: "Bọn họ sẽ không, giết chủ nhân là điều không thể chấp nhận được trong quan niệm của họ, anh không phải vẫn luôn dùng cái này để kiểm soát họ mọi lúc sao?"


Nhìn thấy quân đội đã leo lên đến tầng sáu, người đi đầu là Trác Thân còn có Đàm Tổng, Mạc Chi Dương biết thời cơ đã đến, trực tiếp bóp cò bắn một phát xuyên qua đầu Bình Điền trước mắt bao nhiêu người.


Cũng chính vào lúc này, Hứa Như đột nhiên trực tiếp cầm lấy xe lăn, còn có Mạc Chi Dương ba người cùng nhau ngã xuống, trực tiếp từ lầu sáu rơi xuống.


"Dương Dương!” Trơ mắt nhìn người ngã xuống, đồng tử Đàm Tổng co lại, theo bản năng gần như muốn lao tới.


Nhưng lại bị Trác Thân đè lại: "Anh bình tĩnh đi, bên kia vẫn còn có người cầm súng."


"Dương Dương, Dương Dương!” Đàm Tổng bị đè xuống đất, bộ âu phục tinh xảo dán trên sàn bê tông bụi bặm, hoàn toàn quên chống cự, đờ đẫn lặp lại: "Dương Dương, Dương Dương...”


Đây vốn dĩ là một mưu kế do Hứa Như dàn xếp, trong lần bắt giữ tiếp theo, tất cả các thành viên quan trọng của tổ chức đó trong nước đều bị bắt.


Nhưng Mạc Chi Dương, Hứa Như còn có Bình Điền và Tiểu Nhiên đều mất tích, ngay cả thi thể cũng không được tìm thấy, còn có Âu Châu kia, cũng không có tin tức gì.


"Đàm tiên sinh.” Đưa tất cả mọi người lên xe, Trác Thân nhìn Đàm Tổng đang quỳ trên cát, ngẩng đầu nhìn nơi con thỏ nhỏ rơi xuống: "Đàm tiên sinh, không có tìm thấy thi thể, có lẽ là người chưa chết."


Đàm Tổng ngồi quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn về hướng đó, nếu mình đến sớm hơn một chút có phải sẽ tốt hơn không?


"Tôi đã hứa sẽ bảo vệ Tiểu Nhiên, nhưng bây giờ người rơi xuống không rõ tin tức, tôi đã hứa sẽ bảo vệ Dương Dương, lại trơ mắt nhìn em ấy rơi xuống trước mặt tôi."


Đàm Tổng nói, tầm mắt bị hơi nước làm mờ, cúi đầu nhìn hạt cát: "Cậu nói xem, nếu tôi đào đất lên, có phải sẽ nhìn thấy em ấy trốn ở dưới đất, chạy lại ôm lấy tôi như một con thỏ."


Đưa tay nắm lấy một nắm cát, nhìn cát rò rỉ ra khỏi lòng bàn tay: "Cậu nói xem, hôm nay tôi đem giấc mơ này đánh vỡ, liệu có đem Dương Dương và Tiểu Nhiên trả lại cho tôi không."


Trác Thân có thể hiểu được cảm giác người thân mất tích trước mặt mình, hắn ta vươn tay vỗ bả vai Đàm Tổng: "Không có thi thể, rất có thể người vẫn còn sống. Anh không cần quá lo lắng."


Nhưng bây giờ Đàm Tổng đã không thể nghe được những lời khác, tự lẩm bẩm một mình: "Cậu nói xem, Dương Dương ngã xuống có đau không? Em ấy sợ đau nhất, không có tôi dỗ dành, em ấy có phải sẽ khóc không?"


“Em ấy sợ bóng tối, sợ đau, không có tôi dỗ dành, bị người ức hiếp thì phải làm sao bây giờ?” Chỉ cần cậu không ở bên cạnh hắn, trái tim hắn sẽ trống rỗng, bây giờ tận mắt nhìn thấy cậu ngã xuống, gió lạnh tháng chạp như dao cứa vào tim.


Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Trác Thân cũng cảm thấy khó chịu, cúi xuống muốn đỡ người lên, hắn đã ngồi quỳ hơn hai tiếng đồng hồ: “Dậy đi, con thỏ nhỏ sẽ không sao đâu.


Thử nghĩ xem, em ấy rơi xuống không có thi thể, chuyện này làm sao có thể? Nhất định có điều gì đó mà chúng ta chưa nhìn thấy, chúng ta nhất định sẽ tìm được em ấy, ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."


Đàm Tổng đẩy hắn ta ra rồi tự mình đứng lên, hơi nước trong mắt vẫn không phai mờ: "Tôi biết chuyện này không trách ai được, nhưng nếu Dương Dương chết, tôi cũng sẽ không sống một mình."


“Thật sự không cần phải mang bộ dạng như vậy.” Trác Thân chỉ cảm thấy người này có chút cực đoan, nơi nào có chuyện ai rời đi ai cũng không thể sống nổi.


Ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, Đàm Tổng thu hồi ánh mắt không nói một lời, tập tễnh quay người rời đi.


Ánh mắt vừa rồi thực khủng bố, Trác Thân bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, lại cảm thấy mình nên thu xếp nhanh chóng đi tìm người, tìm không thấy người thì tìm thi thể.


“Hừ ~ Thật kinh tởm!” Trong căn nhà gỗ nhỏ đen như mực, Mạc Chi Dương phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể tẩy sạch tơ nhện trên người.


Hứa Như sau khi sửa sang lại cho Bình Điền xong, mới có thời gian nhìn đến bản thân: "Câm miệng!"


“Không phải chứ, muốn qua cầu rút ván?” Trong căn nhà gỗ nhỏ thắp lên một ngọn nến, Mạc Chi Dương sau khi đốt nến thì đem que diêm làm tắt, cầm cây nến trên tay bước tới bàn: "Cô rốt cuộc đã làm như thế nào?"


Chuỗi kế hoạch này đơn giản nhưng thực hoàn hảo, có thể đem từng chi tiết đều tính chính xác như vậy, Hứa Như này mới là đại Boss phía sau màn.


"Tôi vì ngày hôm nay mà lên kế hoạch suốt 5 năm” Căn nhà gỗ nhỏ ở vùng ngoại ô, điện nước bị cắt, rất đơn giản, chỉ có một cái bàn gấp và hai cái ghế gỗ.


Hứa Như ngồi trên ghế, nhìn ngọn nến, xúc động thở dài: "Thật sự là vô dụng."


“Đúng vậy, nói về nó cần rất nhiều đầu óc.” Kế hoạch 5 năm nghe có vẻ rất thú vị, Mạc Chi Dương trở nên tò mò.


Hứa Như này thực chất là do Bình Điền mang về quốc nội, từ năm 8 tuổi đã đi theo bên cạnh anh ta và được huấn luyện, nhiệm vụ của cô là bảo vệ Bình Điền.


Tuy nhiên, Hứa Như là một con giun đất, rất hiếm nên mới được Bình Điền đưa về quốc nội, lúc đầu còn nhỏ, cô vô cùng ngưỡng mộ vị gia chủ này.


Sau này lớn hơn, cũng hiểu được thứ tình cảm tôn thờ đó là gì, lúc đầu còn rất cố gắng bảo vệ anh ta nhưng tham vọng của Bình Điền ngày càng lớn.


Cuối cùng, trực tiếp chọc giận Tôn gia, đối đầu với Tôn gia, cuối cùng không địch lại, thậm chí hai chân anh ta còn bị liệt trong vụ tai nạn xe hơi, lần đó Bình Điền đã được cứu sống trong hai ngày, Hứa Như cũng cảm thấy cuộc sống như thế này thật bất ổn và không muốn Bình Điền cứ mãi như vậy.


Vì vậy, bắt đầu triển khai kế hoạch này.