Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 117: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (9)




Trong căn phòng kín, không có quá nhiều tạp âm, thỉnh thoảng vang lên tiếng kéo sắt khiến người nghe hoảng hốt.

Giang Hạ Niên đợi hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lời, nỗi tuyệt vọng dần dần lan tràn như thủy triều, chảy khắp người, hai tay chậm rãi chống đỡ: "Dương Dương có phải rất chán ghét sư huynh không?"

Nhìn ánh mắt dần dần tràn đầy tuyệt vọng của hắn, Mạc Chi Dương chớp chớp mắt ra hiệu ý bảo mình không nói chuyện được, tên này có phải thật sự đã quên rồi không?

Lúc này, chán nản đến mức muốn hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.

Hai người đều trần truồng, Mạc Chi Dương cổ tay bị trói ở đầu giường, không thể động đậy, cổ chân cũng bị xiềng xích khoá lại, chỉ có thể co chân một chút.

Giang Hạ Niên ngồi bên người y, chống tay, mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt tuấn tú rất nhợt nhạt, đôi môi khô nứt nẻ.

Nhưng biểu tình tuyệt vọng của hắn lúc này lại khiến người ta xót xa: "Dương Dương, chúng ta cùng chết đi, sau đó sẽ chôn cùng nhau, không sinh cùng ngày, nhưng chết có thể chôn cùng huyệt, ta cũng không hối hận."

Bàn tay chạm xoa chóp mũi, chậm rãi chạm đến môi, cười đến thật thê lương*.

(*) Thê lương: gợi lên cảm giác buồn thương, lạnh lẽo. Cảnh thê lương tang tóc.

Khốn kiếp, chết cái đầu ngươi! Mạc Chi Dương lúc này có chút tức giận, thà chết còn hơn sống, tại sao phải chết? Y liều mạng làm nhiệm vụ chính là để sống chứ không phải để chết.

Bởi vì những lời này, Mạc Chi Dương trong lòng đột nhiên thắp lên một ngọn lửa, bởi vì đã từng chết, hiện tại mới liều mạng muốn sống.

"Nhưng mà, ta lại không muốn ngươi chết. Nếu ngươi ở âm phủ không vui thì phải làm sao?" Giang Hạ Niên nói, tay run lên, yếu ớt ghé vào lỗ tai y: "Dương Dương, ta luôn sợ ngươi không vui, ta hy vọng ngươi luôn vui vẻ."

Cười, Dương Dương nên mỉm cười.

Màn kịch của ảnh đế này, quả thật không thể nói lý, Mạc Chi Dương từ từ nhắm hai mắt lại, vận động nội lực duy nhất bên trong cơ thể, cố gắng khai thông kinh mạch.

Đáng tiếc, ý tưởng này đã sớm bị phát hiện, Giang Hạ Niên sợ y giải huyệt đạo, cố ý quấy rối, cúi người hôn y, sau đó đưa tay thăm dò đặt ở giữa hai chân y: "Đừng nghĩ giải huyệt đạo rồi rời khỏi ta, Dương Dương."

Mạc Chi Dương vỗn dĩ đang bình tâm lại, kinh mạch nhàn nhạt có khả năng mở ra, lại bị hắn trêu chọc, đến không biết hôm nay là hôm nào, chỉ có thể buồn bực trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại bị quấn quít chìm trong bể dục.

Nhưng lần này, Giang Hạ Niên rất kỳ quái, nhiệt độ cơ thể cao bất thường, không biết hắn đang đang bất an hay thế nào, tay không ngừng run rẩy.

Nhưng tên gia hỏa này làm rất sảng khoái, Mạc Chi Dương thật sự không muốn nghĩ đến những chuyện khác, nên cứ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện ra không ổn.

Hai người đều trần truồng, Mạc Chi Dương nhận thấy được thân thể đang ôm mình nóng lên, còn có thể nghe thấy hơi thở bất thường yếu ớt của hắn.

Hay là phát sốt rồi?

Nghĩ đến đây có chút lo lắng, tranh thủ cơ hội này nín thở, chậm rãi điều động nội lực bên trong, toàn thân bị phong bế 21 huyệt đạo, chỉ có thể đột phá từng cái một.

Khi đột phá được một cái huyệt đạo cuối cùng cũng đã gần trưa, để nội lực vận hành trong cơ thể hai lần, cuối cùng cũng lấy lại được quyền khống chế thân thể.

“Fuck*!” Mạc Chi Dương mở miệng, câu đầu tiên y nói quả nhiên chính là từ này.

(*) Fuck từ chửi tục.

Có nội lực, dây thừng mỏng manh trên tay bị đứt đoạn, liền trực tiếp đứng dậy bẻ gãy xích sắt, Mạc Chi Dương lấy lại nội lực, lại là nhãi con xinh đẹp có gai.

Căn bản không có thời gian quan tâm đến bản thân, đưa tay sờ lên trán của hắn, quả nhiên rất nóng: "Mẹ kiếp, ngươi nha, vậy mà cũng đòi làm công? Người khác công đều làm được ba ngày ba đêm, kim thương không ngã*, ngươi thì tốt rồi, cũng chỉ có hai ngày mà ngươi đã phát sốt cảm mạo."

(*) Kim thương không ngã: súng vàng không ngã. Chỉ đăng tại chính chủ [email protected]@.d và W°rdP®ess Huyết Vũ @TDiHn99.

Ngoài miệng thì phỉ nhổ, nhưng thật sự không thể không để ý tới hắn, hiện tại tên này bệnh đến mê mang, thật muốn nhìn hắn trực tiếp chết đi như vậy, nhưng nhiệm vụ quan trọng.

Đẩy người trên giường qua, sau đó còn tri kỷ đắp chăn bông lên, tiện tay nhặt áo trong cùng áo ngoài dưới giường lên mặc vào, còn phải đi lấy nước cho hắn uống.

Vừa nghĩ liền trực tiếp vỗ một chưởng, phá xích sắt khóa cửa ra, vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi người ra ngoài, Giang Hạ Niên miễn cưỡng mở mắt ra, hoảng hốt nhìn cánh cửa đang mở, tự giễu cười nhạo: Quả nhiên, bản thân mình đánh cược không nổi, sớm biết như vậy, thực sự nên giết y.

Nhưng không lâu sau, lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, hắn đờ đẫn, ngay sau đó cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại: Thắng cược rồi, Dương Dương vẫn là luyến tiếc mình.

Đi ra ngoài một vòng trở về mới phát hiện, thôn trang này tinh xảo mỹ lệ, nhưng lại không có ai, ước chừng bọn họ đều bị cẩu nam nhân đuổi đi, nhưng phòng thuốc trong bếp lại được trang bị đủ thứ, Mạc Chi Dương đành phải đun một ít nước nóng đem lại đây.

Sau khi trở về, lau người rửa tay, sau đó quay lại nấu một chút thuốc, đun sôi thuốc rót ra cho hắn, lúc này mới yên tâm ngồi xuống gác chân bên giường nghỉ ngơi.

Ôm lấy cái eo già của mình, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật khổ: Rõ ràng là bị giam cầm play, tại sao cuối cùng y lại phải hầu hạ kẻ đầu sỏ gây tội này chứ.

Tên gia hoả này thì tốt rồi, hai chân trần, đôi mắt nhắm lại, y còn phải tự mình đun thuốc lau người, săn sóc hắn, như vậy thì cũng đừng làm công, làm thụ đi.

Mạc Chi Dương thở dài, nằm xuống bên giường nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vậy mà ngủ thiếp đi.

“Dương Dương! Giang Hạ Niên bớt nóng, hấp hối như bệnh trung kinh* mà bật dậy, vừa quay đầu lại đã thấy y đang ngủ say bên giường, đột nhiên nhào tới, ôm chặt lấy y, sợ người lại bỏ đi: “Dương Dương."

(*) Bệnh trung kinh: bệnh thần kinh.

“Hả?” Mạc Chi Dương bị doạ tỉnh, sau đó liền thấy mình nằm trong lòng ngực hắn, hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén ý muốn kéo hắn xuống đánh, bạch liên hoa báo thù mười năm không muộn.

Giả vờ như vừa mới ngủ dậy, mềm mại gọi: "Sư huynh”.

"Dương Dương!” Sau khi kêu tên y, Giang Hạ Niên đột nhiên không biết nói gì, chỉ ôm y, thân nhiệt đã trở lại bình thường, nhưng nhịp tim vẫn nhanh như cũ: "Thực xin lỗi.”

Ngoại trừ một lời xin lỗi, quả nhiên không nói được gì.

Mạc Chi Dương chớp mắt, dưới mắt lập tức ngưng tụ nước, ở trong lòng hắn giãy dụa muốn thoát ra: "Sư huynh."

"Có phải ngươi cảm thấy rất ghê tởm, cảm thấy nực cười không?” Giang Hạ Niên cúi đầu, thật sự không biết nên đối mặt với y như thế nào, giọng nói mang theo tiếng nức nở, khiến người ta cảm thấy đáng thương: "Ngươi có phải rất chán ghét ta không?"

"Sư huynh.” Mạc Chi Dương ngồi ở trên giường, chủ động dựa vào lòng ngực hắn, cọ cọ gương mặt vào ngực hắn: "Sư huynh, Dương Dương không chán ghét ngươi.”

Nghe được những lời này, Giang Hạ Niên toàn thân giật nảy, vẻ mặt vô cùng khó tin, thật giống như vận may lớn ập lên đầu mình: "Ngươi ... ngươi thực sự không chán ghét ta sao? Không chán ghét ta, không tức giận?"

Bị người khác đối xử như vậy, người bình thường nên tức giận, Mạc Chi Dương cũng biết, vì vậy để tránh hắn nghi ngờ mình, nên phải tìm một lý do thích hợp, đầu óc vừa động liền nghĩ ra biện pháp.

Trách khỏi lòng ngực hắn, Mạc Chi Dương chớp chớp mắt, hơi nước càng hiện rõ, hốc mắt ẩm ướt khiến người ta cảm thấy rất đau lòng: "Sau khi sư phụ mất, ta chỉ còn một mình sư huynh, chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, làm sao ta có thể tức giận với sư huynh, ta cũng hi vọng sư huynh chỉ có mình ta."

Vừa nói sắc mặt liền ửng hồng, nhuộm đến vành tai: "Nếu sư huynh muốn làm chuyện đó, Dương Dương có thể, chỉ là về sau đừng trói ta, rất đau." Nói xong còn đem vết bầm tím trên cổ tay của mình cho hắn xem.

Uỷ khuất gì đó vẫn phải nên cho hắn xem, nếu không, làm sao có thể khiến hắn cảm thấy đau lòng cho mình?

Nhìn thấy hai vết bầm tím trên cổ tay tinh tế trắng nõn của y, Giang Hạ Niên lập tức cảm thấy đau lòng, nắm lấy tay y đặt lên một nụ hôn: "Về sau sư huynh sẽ không như vậy nữa, Dương Dương không nên tức giận được không?"

Thấy hắn đau lòng, Mạc Chi Dương tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, ủy khuất nói: "Cũng không được phép khóa ta lại nữa, tay đau chân cũng đau."

"Được được.” Giang Hạ Niên lúc này hận không thể quỳ xuống cho y, cầu xin tha thứ, nơi nào có ý nghĩ muốn trói y lại.

Thấy hắn đồng ý, Mạc Chi Dương nở nụ cười mãn nguyện, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giả bộ nghiêm túc: "Cũng không được phép lấy thân thể mình ra đùa giỡn, ta rất lo lắng cho sư huynh, ta lấy thuốc, lau người cho ngươi, canh giữ ngươi cũng không dám nghỉ ngơi, chỉ hận bản thân không thể bệnh thay ngươi."

Nếu ngươi không nói ngươi đã làm cái gì, hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết, tình yêu thầm lặng chỉ thích hợp liếm chó, nhưng bạch liên không muốn liếm chó.

Tuy nhiên cần phải chú ý phương thức, để người đó biết được mà không phản cảm, còn cảm thấy được mình đang quan tâm hắn, cái này mới gọi là năng lực.

“Ta biết ta biết.” Giang Hạ Niên bây giờ vui mừng đến không biết để tay ở đâu, vốn nghĩ rằng y sẽ rất hận mình, kết quả lại không có, còn quan tâm mình như vậy, hiện tại kêu hắn đi chết hắn cũng cam lòng.

Bàn tay to đem người ôm vào trong lòng: "Dương Dương, sau này ta sẽ không lại làm cho ngươi lo lắng, được không?"

“Ừm.” Mạc Chi Dương nhẹ nhàng đáp lại một câu, rồi ôm hắn lại.

Giang Hạ Niên nhắm mắt lại, hòn đá trong lòng được thả xuống, hắn đánh cược đúng rồi, hắn thắng cược.

Kỳ thực, khi trói Dương Dương đem đi, hắn đã bình tĩnh lại, nếu lúc đó thả y ra, thật ra vẫn có thể trở lại như lúc trước.

Chỉ là Giang Hạ Niên chịu đựng cuộc sống như vậy đã quá đủ rồi, yêu mà không thể nói, rõ ràng như vậy lại chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, sống như vậy đủ rồi.

Nói là nhẫn nại từng bước cũng không quá, trước khi mở cửa, hai tay Giang Hạ Niên vì lo lắng mà run lên, sau khi mở cửa, khi ánh mắt nhìn thẳng vào y, đột nhiên bình tĩnh lại.

Bởi vì sợ y nói ra lời gì đó khiến khó nghe, sẽ chọc hắn mất đi lý trí, liền dứt khoát điểm á huyệt, khi ở gần y, hắn có thể cảm nhận được Dương Dương cũng hùa theo, cảm thấy tỷ lệ thắng cao hơn một chút, càng vui mừng hơn.

Biết rõ y không thể nói chuyện, Giang Hạ Niên vẫn cố ý kêu y gọi hắn là phu quân, yêu cầu y trả lời hắn, cố ý làm ra vẻ đáng thương mất đi lý trí, để cho y thấy được tình yêu của hắn, cùng nhìn thấy hắn đáng thương chỗ nào.

Cuối cùng, để y tình cờ phát hiện hắn sinh bệnh phát sốt, liền dứt khoát tương kế tựu kế bệnh sinh đồng tình, cố ý mặc kệ y giải huyệt đạo, muốn xem quyết định của y.

Quả nhiên, hắn đã thắng, y đã trở lại.

Trong lần cá cược này, tiền đặt cược duy nhất của Giang Hạ Niên là tình cảm mấy năm qua Mạc Chi Dương dành cho mình, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng mình sẽ thắng.

Mạc Chi Dương cũng cảm thấy rằng mình đã thắng, có đôi khi ngươi nghĩ rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, nhưng thực tế, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Vì vậy, nồi nào úp vung nấy, hai người cũng không thành thật nói với đối phương.

"Dương Dương, chúng ta đừng làm cái đồ bỏ Võ Lâm Minh Chủ gì đó nữa, cũng không cần Kiệt Giáo gì đó, chúng ta cùng nhau quy ẩn núi rừng được không? Hai người chỉ là vợ chồng." Giang Hạ Niên ngập ngừng hỏi một câu, nhưng toàn thân đã lo lắng đến run lên.

Mạc Chi Dương còn không suy nghĩ, liền trực tiếp từ chối: "Không được!"

“Tại sao?” Tại sao lại từ chối, khoé mắt Giang Hạ Niên lập tức đỏ lên.

Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu nhiệm vụ đang cực kỳ nguy hiểm, xin ký chủ xử lý.